"Quán quân" được hoàn thành vào tháng hai, cách hiện tại tầm hơn ba tháng và hơn 100 ngày. Hồ Ứng Khanh không hề xuất hiện trong bộ phim khác, anh ấy nhìn Chu Tây mà vẫn như đang nhìn Trần Tinh, trạng thái này vô cùng tồi tệ.
Trịnh Vinh Phi yêu cầu những người khác rời đi trước, chỉ để lại Hồ Ứng Khanh trong phòng, ông rót cho Hồ Ứng Khanh một cốc nước rồi hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hồ Ứng Khanh dựa lưng vào ghế sô pha, cắn điếu thuốc, đưa tay lên ấn ấn lông mày, nhìn Trịnh Vinh Phi, “Hoặc là đổi Chu Tây, hoặc là đổi tôi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Vinh Phi ngồi trên tay vịn ghế sô pha, im lặng hồi lâu, “Cậu có suy nghĩ khác với Chu Tây à?”
“Không phải vậy, cô ấy là cô ấy, Trần Tinh là Trần Tinh, tôi vẫn có thể phân biệt rõ ràng.” Hồ Ứng Khanh bỏ điếu thuốc sau khi hút xong vào gạt tàn, cầm cốc lên uống một ngụm nước lớn. Anh ấy cau mày hồi lâu rồi nói: “Trần Tinh đã ảnh hưởng quá nhiều đến tôi, anh nên đổi một người khác đi, Tây Tây khá là thích hợp với thể loại phim cổ trang này, nếu đổi cô ấy thì sẽ không thích hợp.”
Hồ Ứng Khanh không muốn đi ra ngoài thế giới trống rỗng này, nơi mà cái gì anh ấy cũng không có. Anh ấy quá lưu luyến sự ấm áp giả tạo ở nơi mà Trần Tinh vẫn luôn chờ đợi.
Đây là căn bệnh chung mà nhiều người làm văn nghệ đều gặp phải.
Trịnh Vinh Phi nắm lấy vai Hồ Ứng Khanh, thật lâu sau mới siết chặt và nói: “Cậu sau này nên tránh nhận những bộ phim khiến tình cảm bản thân bị dao động mạnh kiểu vậy đi.” Lần trước Hồ Ứng Khanh bởi vì nhập vai diễn quá sâu cho nên đã mất đến ba năm tu dưỡng mới bình thường trở lại, bây giờ sau khi diễn xong hai bộ phim khác, anh ấy lại rơi vào tình trạng bị nhập vai, y như một vòng lặp vô hạn.
Quá nhập tâm vào vai diễn là sự cố của rất nhiều diễn viên, bởi vì muốn khán giả nhập tâm vào một bộ phim thì trước tiên bản thân diễn viên phải nhập vào vai đó. Có một số diễn viên đóng phim phải lòng nhau, quay hết phim thì cũng hết yêu. Đó là tình yêu của nhân vật hay tình yêu của chính bản thân họ ? Một số người thậm chí không thể phân biệt được. Nhưng nếu quá đau khổ khi tỉnh lại ở cuối bộ phim, có người sẽ chọn cách mê đắm, rồi sau đó chia ly khi tình cảm phai nhạt. Có người sẽ chọn ngay lập tức tách ra và thay thế cảm giác trống rỗng này bằng một thứ khác.
“Điều chỉnh cho tốt, tôi hy vọng lần sau gặp mặt mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Hồ Ứng Khanh ngồi trong phòng của Trịnh Vinh Phi đến nửa đêm mới đứng dậy rời đi. Căn phòng này ở tận cùng của hành lang vì ông ấy sợ ồn ào. Hồ Ứng Khanh quẹo qua khúc cua thì nhìn thấy Chu Tây đang dựa vào tường, cô đang xách theo hai lon bia, Hồ Ứng Khanh sửng sốt một chút rồi bật cười.
“ Thầy Hồ , mời uống một ly.”
“Lên sân thượng à?” Hồ Ứng Khanh giơ ngón tay chỉ chỉ lên phía trên, Chu Tây gật đầu.
Cả hai không đi thang máy mà đi cầu thang bộ lên sân thượng ngắm cảnh. Bên ngoài hàng rào là ánh đèn rực rỡ của thành phố, Chu Tây mở bia ra, cụng lon với Hồ Ứng Khanh, rồi dựa vào lan can nhìn về phía xa, “Anh đang ở trạng thái không tốt lắm.”
Hồ Ứng Khanh cũng dựa vào lan can, ngẩng đầu nhấp một ngụm bia, gật gật đầu. " Thầy Trịnh đến tìm tôi, nên tôi cũng muốn thử một chút."
"Đóng liền 3 bộ phim hướng về cùng một nữ diễn viên thì đến người bình thường cũng không chịu nổi." Chu Tây cười ra tiếng, quay đầu nhìn Hồ Ứng Khanh, tóc cô đã dài ra phần nào, gió thổi mái tóc mỏng mượt như tơ trở nên rối tung, “Chúng ta thực ra cũng mới quen biết được hơn một năm.”
Chỉ mới một năm mà Chu Tây giống như đã sống qua cả một đời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế giới của cô bị đảo lộn, một ngày nọ, cô đột nhiên tỉnh dậy và phát hiện ra cả thế giới này chỉ là hư cấu, cảm giác này đặc biệt kinh khủng. Người mẹ tưởng đã đi xa nhưng thật ra đã qua đời, bạn trai chỉ là một nhân vật trong sách, còn người cha thì bệnh nặng và rất nhanh thôi cũng sẽ sớm ra đi. Bạn thân chẳng qua chỉ yêu quý một bản thể khác của cô. Quay trở lại một câu hỏi triết học, cô có thực sự là cô? Không gian cô đang ở có thật sự tồn tại hay không?
Chỉ trong năm nay, thế giới của cô đã đi từ lật đổ sang tu sửa để rồi cuối cùng là sự hoàn chỉnh như ngày hôm nay. Cô đã đảm nhận hai bộ phim, đây gần như là hai giai đoạn của cuộc đời cô. Vì vậy, cô không hề có cảm giác như đang bị bóc lột, dù sao căn bệnh này của cô vẫn luôn kéo dài trong khoảng thời gian này. Ngoài ra còn có một lý do quan trọng nhất, cô đã có người yêu trong thực tại.
“Mối quan hệ của hai người gần đây thế nào?” Hồ Ứng Khanh tán gẫu qua chuyện nhà.
“Rất ổn định.” Chu Tây uống thêm một ngụm bia, vừa nhắc tới Lục Bắc Nghiêu thì cô lại không thể nhịn được mà nhếch khóe môi lên, vuốt mấy sợi tóc trên mặt bị gió thổi qua rồi nhìn về phía Hồ Ứng Khanh. Đối với cô mà nói, Hồ Ứng Khanh tồn tại giống như một vị trưởng bối. “Lục Bắc Nghiêu rất tốt.”
Hồ Ứng Khanh cũng cười, xem ra cô trải qua rất tốt. Lúc mới quen Chu Tây, cô vẫn còn cách xa vạn dặm với người ngoài. Cho dù cô vẫn luôn lễ phép và khách khí với mọi người thì bản thân cô vẫn luôn có một lớp gai, giống y như một con nhím bị thương vậy. Anh xoay người chống khuỷu tay vào lan can, nhìn về phía xa xăm, “Như vậy thật tốt.”
“Gia đình anh vẫn khỏe chứ?” Chu Tây hỏi.
“Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, mỗi người bọn họ lại bắt đầu xây dựng một gia đình riêng của mình.” Hồ Ứng Khanh nhấp một ngụm bia khác. Anh ấy hiếm khi nói chuyện này với người khác, không biết tại sao tối nay tự bản thân anh lại nhắc đến chuyện này. Vào khoảnh khắc ngay lúc này, anh ấy cảm thấy tiểu Tinh Tinh đã quay trở lại, "Tôi theo chân ông bà nội mình lớn lên. Ông nội tôi mất khi tôi còn học cấp 3. Cách đây vài năm bà nội tôi cũng đã qua đời.”
Không có bên truyền thông nào từng nhắc đến chuyện riêng của Hồ Ứng Khanh vì anh ấy đã cất giữ những chuyện này như một bí mật sâu kín. Hồ Ứng Khanh đã từng tạm dừng công việc trong ba năm có lẽ cũng là vì điều này.
“Vậy anh — cũng nói chuyện yêu đương chứ ?” Chu Tây hỏi.
Hồ Ứng Khanh quay sang nhìn Chu Tây, cười ra tiếng, “Đây là chủ đề có thể đem ra nói chuyện với các trưởng bối hay sao ?”
“Tôi cũng nói chuyện với bố của mình như thế này.” Chu Tây nhấp một ngụm bia với một nụ cười, giọng điệu của cô trầm xuống, " Thầy, anh là một diễn viên có thâm niên và kinh nghiệm, anh biết làm thế nào để có thể diễn. Chúng tôi đều là người mới bắt đầu, không đủ tư cách để khuyên trước mặt anh diễn như thế nào cho tốt. Nhưng thầy Hồ, tôi luôn hy vọng anh sẽ sống thật tốt. Anh là người cố vấn cho cả sự nghiệp và cuộc đời của tôi, tôi vô cùng kính trọng anh. Tôi hy vọng anh có thể hạnh phúc. Mong rằng sẽ luôn có một ngọn đèn chiếu sáng trên mỗi con đường anh đi, như vậy anh sẽ không bao giờ lạc lối. "
Cô cụng lon với Hồ Ứng Khanh," Tôi hy vọng anh mỗi ngày đều vui vẻ ! "
" Cảm ơn."
Trong cuộc sống và trên đường đời sẽ gặp rất nhiều người và rất nhiều điều, có một số người, có lẽ hôm nay chính là lần gặp cuối cùng. Sau khi tách ra, họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Hồ Ứng Khanh quá lý trí, anh ấy sẽ không cho phép mình tiếp tục gặp mặt Chu Tây.
Họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa.
Chu Tây hiếm khi bị mất ngủ, sau khi tắm xong, rồi nằm dài trên giường đến bốn giờ vẫn không ngủ được, cô bèn lấy điện thoại ra gọi cho Lục Bắc Nghiêu. Sau hồi chuông thứ hai, Lục Bắc Nghiêu mới tiếp điện thoại, Chu Tây lập tức hối hận, Lục Bắc Nghiêu gần đây bề bộn nhiều công việc, hẳn là anh rất khó chịu khi mới sáng sớm đã bị đánh thức.
“Tây Tây?” Giọng Lục Bắc Nghiêu tỉnh táo mà trầm trầm truyền tới, “có chuyện gì vậy?”
“Em bị mất ngủ thôi.” Chu Tây vội trả lời, “Không sao đâu, anh cứ đi ngủ đi, anh đặt điện thoại lên gối để em nghe nhịp thở của anh là được. "
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Lục Bắc Nghiêu chợt nói," Hôm nay em đi huấn luyện à? "
"Vẫn chưa. "
Chu Tây nghe thấy âm thanh sột soạt ở đầu bên kia, ngay sau đó là tiếng bật lửa vang lên. Chu Tây hỏi: “Anh đang hút thuốc lá đấy à ? Anh như thế là còn muốn ngủ hay không vậy”
“Chỉ là cùng em nói chuyện một lát thôi”, chất giọng trầm thấp của anh lại truyền đến: “ Anh đằng nào cũng phải dậy sớm, buổi sáng tám giờ họp nên anh định sẽ dậy lúc sáu giờ rồi đến văn phòng ngủ bù một giấc vào buổi trưa. "
"Hôm nay em gặp Hồ Ứng Khanh."
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Lục Bắc Nghiêu khựng lại, ánh mắt anh trầm xuống, giọng điệu bình thản: “Đoàn làm phim ‘Tiêu thái hậu’ cùng anh ta có liên quan gì sao ? Thăm ban hay là chuyện gì ?”
"Đạo diễn Trịnh muốn anh ấy đóng vai nam chính. "
Không còn ai trong ngành giải trí nữa hay sao? Lục Bắc Nghiêu suýt chút nữa đã bật ra một câu thô tục, tại sao cứ luôn là Hồ Ứng Khanh thế. Trịnh Vinh Phi dù chướng mắt anh thì cũng không cần điên cuồng gán ghép Chu Tây thành đôi kiểu như vậy chứ ?
Lục Bắc Nghiêu cau mày hít một hơi thuốc thật dài, sau đó ánh mắt anh dịu đi, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh, “Hồ Ứng Khanh, như vậy không thích hợp lắm thì phải ?”
“Em cũng cảm thấy không thích hợp.” Giọng nói khẽ khàng của Chu Tây truyền đến, “Tối nay em và thầy Hồ đã trò chuyện rất lâu, vì uống một lon bia nên bị mất ngủ. "
Lục Bắc Nghiêu dập thuốc, đứng dậy đi đến phòng thay đồ," Trò chuyện về việc gì thế ? "
"Về việc anh ấy hẳn là sẽ không diễn vai Triệu Chính Vũ. "
Lục Bắc Nghiêu lấy quần áo của mình ra rồi ném lên giường, giọng nói vẫn như cũ, trầm lắng mà chậm rãi, "Tại sao? "
"Bị nhập vai diễn quá sâu trong bộ ‘Quán quân’." Chu Tây thở dài và nói, "Anh ấy là một diễn viên vô cùng ưu tú, em có dự cảm rằng bọn em sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."
Lục Bắc Nghiêu quay lại giường cầm điện thoại lên , "Cuộc sống là như vậy, em sẽ gặp nhiều người và sẽ có nhiều mất mát. Cả đời người là một chuyến xe, có người lên và có người xuống, làm sao để đến cuối cùng không có bất kỳ ai phù hợp phải cảm thấy tiếc nuối thì đó chính là viên mãn. Trong cuộc sống mỗi người đều có lựa chọn, không ai có thể ép buộc ai cả. ”
Lục Bắc Nghiêu trước kia sẽ không nói nhiều như vậy, từ khi biết Chu Tây bị bệnh, anh đã đọc thêm rất nhiều sách về tâm lý học. Anh không biết đời người dài bao lâu, anh chỉ có thể liều mạng đi yêu Chu Tây.
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
“Tắt đèn, nhắm mắt lại.” Giọng Lục Bắc Nghiêu trầm hơn, anh rút quyển “Một bức thư tình” bên đầu giường và mở sách ra, “Nằm xuống, bật loa ngoài điện thoại rồi đặt bên cạnh tai đi. ”
Chu Tây làm theo.
Giọng của Lục Bắc Nghiêu rất từ tính, trầm trầm trong bóng đêm tĩnh lặng, cực kỳ có độ thôi miên. Anh ấy đang đọc những bức thư tình mà anh tự tay viết. Chu Tây ở trong bóng tối nghe được giọng Lục Bắc Nghiêu làm tâm trạng cô vốn đang lo âu lại giảm bớt, cứ thế mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ.
Hồ Ứng Khanh rời khỏi Hoành điếm mà không nói lời chào hỏi với Chu Tây. Trịnh Vinh Phi vội vàng trở lại thành phố S, khẩn cấp như lửa sắp bén mà sàng lọc tìm nam chính, chỉ còn một tuần nữa là đã khai máy mà nam chính vẫn còn chưa quyết định, thật quá mức chết tiệt.
Chu Tây đã đi vào chế độ huấn luyện, Trịnh Vinh Phi không cần đến Lục Bắc Nghiêu cũng rất tốt, dù sao Lục Bắc Nghiêu vẫn đang lăn lộn trong giới điện ảnh. Nếu Lục Bắc Nghiêu đến “vác kiệu” cho cô thì cũng chỉ làm giảm giá trị bản thân của anh. Cô chẳng qua chỉ thuận miệng nhắc tới, Trịnh Vinh Phi cảm thấy không có tác dụng lại khiến cô suy nghĩ kĩ càng và tỉnh táo hơn.
Trong sự nghiệp của cô và Lục Bắc Nghiêu, không can thiệp vào chuyện của nhau mới là trạng thái tốt nhất.
Vào ngày 1 tháng 6, Trịnh Vinh Phi đến Hoành Điếm lúc chín giờ sáng. Vì cần quay cảnh đầu tiên sau khi khai máy nên Chu Tây đã trang điểm trước, tuy nhiên cô lại không thể đội tóc giả vì sợ để lộ tạo hình. Buổi lễ khai mạc sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông tham dự vì dù sao thì đây cũng là một bộ phim truyền hình thường niên, giới truyền thông đã nghe được tiếng gió và biết đến từ rất sớm.
Lúc 9 giờ 30 phút, Chu Tây gặp Trịnh Vinh Phi ở sảnh khách sạn, các vai phụ đều ở đây, bộ phim này có rất nhiều diễn viên lão làng có thâm niên, tất cả đều có vai vế và trọng lượng. Chu Tây lần lượt chào hỏi mọi người, vòng eo vì cung kính cúi chào mà bị uốn cong đến suýt gãy. Cô bước đến chỗ Trịnh Vinh Phi, nhìn bốn phía xung quanh hỏi, “Trịnh thúc, vai Triệu Chính Vũ đâu rồi?”
“Chết rồi.” Trịnh Vinh Phi tức giận nói, “Tôi viết cho chết rồi, cô không có nam chính, từ lúc bắt đầu sẽ làm góa phụ luôn. "
Chu Tây:" ... "
Hôm nay trời nhiều mây, sợ rằng sắp có mưa, Trịnh Vinh Phi liền mặc một cái áo khoác dài có mũ trùm đầu, lấy giấy ra lau qua mặt kính, "Đi thôi, đến trường quay nào. "
Chu Tây và Trịnh Vinh Phi ở trong cùng một chiếc xe, vừa lên cô đã nhắn tin cho Tần Di: "Thông báo chính thức đã được phát hành rồi à ?"
“Chưa đâu”, Tần Di hồi âm tin tức cũng vô cùng nhanh.
Chu Tây dựa vào chỗ ngồi của mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông phối với quần jean đơn giản. Sau khi trải qua lễ khai máy của "Quán quân" thì Chu Tây đã tự giải phóng bản thân mình.
Từ khách sạn đến trường quay lái xe mất nửa tiếng, Trịnh Vinh Phi đang trò chuyện với nhà sản xuất về tình tiết cốt truyện. Chu Tây nghe một hồi nhưng cũng không chen lời vào được nên đành cầm điện thoại lên lướt qua diễn đàn.
"Cấp báo! Lục Bắc Nghiêu đã gia nhập đoàn phim của Trịnh Vinh Phi! Mọi người nghĩ sao? Hôm nay ‘Tiêu thái hậu’ khai máy và có ai đó đã chụp được Lục Bắc Nghiêu ở Hoành Điếm."
Tim Chu Tây đập nhanh hơn mấy nhịp, hình ảnh trong bình luận của lầu một trên diễn đàn vẫn đang tải xuống, phía sau là từng hàng dấu chấm than chỉnh tề.
"Không nhất thiết phải là đoàn phim của Trịnh Vinh Phi đúng không? Trịnh Vinh Phi khá kén chọn diễn viên và không thích dùng tiểu thịt tươi. Nam chính cuối cùng của Trịnh Vinh Phi là Hồ Ứng Khanh đấy. Ông ấy có khuynh hướng thích một nam chủ ngay thẳng đoan chính hơn. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Lục Bắc Nghiêu khá tốt nhưng anh ấy lại không đủ độ chính khí, khuôn mặt đẹp trai như vậy, nếu đặt vào trong phim thì sẽ rất khác biệt và khó hòa hợp, hơn nữa, kỹ năng diễn xuất này dù là vượt trội so với tiểu thịt tươi bình thường thì tính ra vẫn cần tới 10.000 Tô Thần Nghiêm mới bằng được Hồ Ứng Khanh. Cảm giác không giống người thuộc tổ phim nào đó mà là đến thăm ban, hoặc có khả năng là đến để cổ vũ lễ khai máy của bạn gái. "
“Lầu chủ bên trên ơi, mặc dù Lục Bắc Nghiêu không nhận được giải thưởng, nhưng bảo anh ấy kém Hồ Ứng Khanh tận 10.000 Tô Thần Nghiêm thì lời nói này cũng hơi quá mức rồi. Bộ phim cuối cùng của Lục Bắc Nghiêu là “Biên cảnh” với đạo diễn chính thống đã từng nhận giải thưởng điện ảnh cao nhất. Anh ấy vẫn luôn khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Lục Bắc Nghiêu. Tuy nhiên, nếu đơn vị đo lường của Tô Thần Nghiêm là gần như bằng không thì coi như tôi không nói gì. ”
Cuối cùng, lầu bình luận này bị biến thành một Lục Bắc Thần bằng bao nhiêu Tô Thần Nghiêm, người hâm mộ của Tô Thần Nghiêm vì phật lòng mà xé luôn ba trang ngay tại chỗ cùng fan của Lục Bắc Nghiêu.
Chu Tây vẫn tiếp tục ‘ngồi xổm’ ở lầu một, mấy bức ảnh cuối cùng cũng tải xong. Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen và đội mũ đen, vóc người cao ngất, đôi chân thon dài, cúi người từ trong xe đi ra. Bên cạnh toàn bộ là nhân viên công tác, vị trí bức ảnh chính là trường quay khai máy của "Tiêu Thái hậu".
Chu Tây híp mắt, cầm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Lục Bắc Nghiêu, “Anh đến phim trường à?”
Lục Bắc Nghiêu rất lâu sau vẫn không trả lời.
Xe chạy vào trường quay, Trịnh Vinh Phi xuống xe trước, Chu Tây cũng theo sau. Gió mạnh đến nỗi tóc cô bị thổi xõa tung, dính đầy lên mặt, Chu Tây đem tóc gạt đi thì nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu và Trịnh Vinh Phi đang bắt tay nhau. Dáng anh cao lớn với sống lưng thẳng tắp, đi kèm là thái độ khiêm nhường, sau khi hỏi thăm sức khỏe phía nhà sản xuất và giám chế từng người một, anh ấy mới ngước mắt lên nhìn lại.
Vạt áo khoác của Lục Bắc Nghiêu tung bay trong gió, anh lấy xuống khẩu trang, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng mà thâm thúy, đi về phía Chu Tây, đưa tay ra, " Cô Chu, xin chào, tôi là Lục Bắc Nghiêu, người đóng vai Triệu Chính Vũ." Anh dừng lại, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười, "Mong được chỉ giáo nhiều hơn. "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...