Lục Bắc Nghiêu cài chắc lại bảng tên của Chu Tây rồi lui về phía sau nhìn thật tường tận và chi tiết. Tóc của Chu Tây hôm nay được cuốn lại bằng kẹp lười, mái tóc dài ngang vai trông thật tao nhã và xinh đẹp, phối cùng với một cái đầm dài màu hồng. Dưới ánh đèn, làn da cô trắng nõn, tinh tế, mười phần cao quý. Trước đây Chu Tây cũng từng để tóc xoăn, khi đó cô để tóc dài, xoăn sóng lớn, mặc cùng với váy công chúa. Lục Bắc Nghiêu đưa tay sờ lên tóc của Chu Tây, thật đáng tiếc khi cô cắt tóc ngắn, "Quán quân" đúng là đoàn làm phim đáng chết.
Chu Tây bị NPC trong game làm cho sợ hết hồn, lập tức đẩy điện thoại sang một bên, Lục Bắc Nghiêu cầm lấy điện thoại giúp Chu Tây qua bàn. Anh nheo mắt cười, cằm hơi nhếch lên lộ ra đường hàm lạnh lùng, bất ngờ không kịp đề phòng mặt đối mặt với máy quay hình.
Nụ cười của Lục Bắc Nghiêu dừng lại.
Tiểu Phi bước nhanh đến và nói: “Bắc ca, phát sóng trực tiếp đấy.”
Lục Bắc Nghiêu muốn ấn đầu của Mạnh Hiểu vào tường ở bên cạnh Hứa Minh Duệ luôn và ngay. Hiện trường lại có thể xuất hiện loại sự cố truyền hình trực tiếp như thế này, thật sự không chuyên nghiệp chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạn mạc nổ tung.
Lục Bắc Nghiêu vậy mà có thể cười ngọt như vậy, hình tượng sụp đổ muốn tìm cũng không tìm về được, hình tượng con người lầm lì trầm mặc ít nói đâu mất rồi? Còn vẻ cao lãnh thì sao? Chẳng qua Lục Bắc Nghiêu chỉ mỉm cười rồi nhìn về phía máy quay một chút mà thôi. Đúng là giết người bằng cách triệt tâm, đạn mạc toàn bộ đều là dấu chấm than, vừa ngược vừa ngọt. Giá trị nhan sắc Lục Bắc Nghiêu khi cười vô cùng cao, nhưng mà anh lại chỉ cười với Chu Tây.
Mạnh Hiểu không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy, cô còn đang chỉnh sửa lỗi máy móc, vừa cầm điện thoại di động lên thì đã thấy vô số tin tức hiện ra, toàn bộ đều là Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu tương tác với nhau, Lục Bắc Nghiêu sụp đổ hình tượng, Lục Bắc Nghiêu bật cười.
Tâm trí của cô đều là thôi xong rồi, Tiêu Thần sẽ chém chết cô mất, Lục Bắc Nghiêu cũng sẽ chém cô đến chết. Xong đời rồi, bây giờ nếu ôm đùi Chu Tây liệu còn có thể giữ lại mạng chó của cô được hay không?
Trước khi bắt đầu sự kiện, cô đã cật lực dặn dò Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu hết sức giảm bớt trao đổi ở hiện trường và giảm thiểu giao tiếp, hai vị thần này đến là để hỗ trợ cho cô, cũng không thể để hình tượng của họ sụp đổ được.
Kết quả, sự kiện còn chưa bắt đầu, hình tượng của hai người này đã nát bấy đầy đất. Bây giờ một đám anti-fan đều đang trực chờ để phun hàng đống thứ lên đầu bọn họ.
Mạnh Hiểu ấn ấn huyệt thái dương đang nảy điên cuồng của mình xuống, trấn tĩnh bản thân cho tỉnh táo lại và nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt.
"Mạnh tổng, Hứa tổng đến rồi."
Thái dương của Mạnh Hiểu như được gắn thêm dây cót lò xo, càng ấn vào thì nảy càng nhanh, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi mở điện thoại ra nhanh chóng ấn mở hotsearch. Trong đó, hotsearch số một chính là # Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu có chút ngọt #, đến hotsearch thứ ba mới là trò chơi của công ty họ, Mạnh Hiểu lấy hết can đảm rồi nhấp vào link hotseatch đầu tiên.
"Hahahahaha tôi phát điên mất thôi! Tôi nghĩ Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu hơi bị ngọt quá mức rồi! Chắc tôi điên mất rồi! Lục cẩu cười lên thật quá con mẹ nó đẹp mắt! Tôi khổ sở quá, tôi thật muốn khóc. Anh ấy thật sự rất dịu dàng, anh ấy có thể sẽ còn dịu dàng hơn nữa sau này khi anh ấy có con. Có lẽ, anh ấy vốn dĩ là một người đàn ông ôn nhu! Tôi không còn là fan của anh ấy nữa, nhưng tôi vẫn muốn khóc khi nhìn thấy cảnh này! Tuổi thanh xuân của tôi kết thúc rồi! "
Đây là một fan lớn đã từng hâm mộ Lục Bắc Nghiêu, hâm mộ qua rất nhiều năm. Sau khi Lục Bắc Nghiêu xóa Weibo, cô ấy đã leo tường, ký tên là ‘chỉ cần bò thật nhanh trên đầu tường, không có bi thương mà chỉ có tình yêu’. Có hơn 1.000 bình luận bên dưới nên Mạnh Hiểu đã bấm vào.
"Có sao nói vậy, chuyện này quả thật có chút ngọt, anh ấy thật sự ôn nhu khi cài lại bảng tên cho vị kia. Chua quá đi mất, nam thần của tôi ơi! Không thể ngờ tính từ dịu dàng lại có thể xuất hiện trên người Bắc ca! Thật không cam lòng chút nào !! Tôi hận !"
" Thật sự tôi không thích hai vị này chút nào, dày vò quá đáng. Nhưng giá trị nhan sắc của Lục cẩu quả thực quá tuyệt vời! Đúng là đứa con trời sinh, vô song tuyệt thế! Làm sao anh ta có thể đẹp trai như vậy được cơ chứ, nụ cười đó làm chân tôi mềm nhũn, tôi có thể cảm nhận được mấy chữ liên quan đến ‘Tinh thần và sức sống màu nhiệm nơi nhân gian’! "
" Chà! Chủ bình luận phía trên! Bạn nên lại đây nhìn qua cái này. Cho bạn nhìn đồ tốt, bạn sẽ hiểu rõ hơn về sự dịu dàng của Bắc ca. Tôi không phải là fan của Bắc ca, tôi không rõ lắm quá khứ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người họ thật sự đã rất ngọt ngào." Ảnh chụp màn hình là một đoạn trong "Một bức thư tình”, Lục Bắc Nghiêu đã dùng một đoạn rất dài để viết về con thỏ của anh.
Chu Tây đã đưa cho anh một con thỏ lông nhung, anh vô cùng thích, vẫn luôn đeo vào ba lô trên lưng. Về sau túi cũ rồi, mắt thỏ cũng bị rơi mất, con thỏ này đã ngưng sản xuất lâu rồi, nên muốn mua phụ kiện cũng không có. Anh mất rất lâu mới tìm được mắt thỏ giống như cũ tại một thị trấn nhỏ ở nước ngoài, mua về khâu lại cho thỏ, con thỏ của anh lại hoàn chỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu chuyện ‘đồng thoại’ đặc biệt này được viết bởi Lục Bắc Nghiêu một cách vô cùng tinh tế và nhẹ nhàng.
Chủ bình luận khóc không thành tiếng! Fan CP này quá ‘cẩu’! Thế mà rắc muối lên vết thương của cô ấy.
Trên thực tế, mọi chuyện đã rõ ràng, Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây quen nhau được tám năm và mối quan hệ của họ vẫn không thay đổi. Anh công khai nói rằng mình đã yêu sâu đậm, trong thời đại xốc nổi này, anh vậy mà có thể yêu đương tận tám năm. Các cô hâm mộ một người đàn ông không có vấn đề về nhân phẩm, đối với tình cảm cũng luôn khăng khăng một mực. Đúng là đáng giá để hâm mộ, bọn họ không hâm mộ nhầm một nam cặn bã.
Chỉ là có chút khổ sở.
Họ đều sẽ trưởng thành, tình cảm của họ sẽ trở nên phong phú hơn, cách nhìn nhận và đánh giá về sự vật, sự việc sẽ ngày càng trưởng thành, họ sẽ ngày càng trở nên lý trí hơn. Họ sẽ ngày càng đi xa hơn, một số chuyện sẽ ngày càng nhạt nhòa hơn, mỗi một người đều là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình. Yêu sự tỉnh táo, trân trọng sự tỉnh táo, sống một cách tỉnh táo. Họ vẫn sẽ mua một số tác phẩm, xem và chú ý đến, nhưng sẽ không còn hâm mộ cuồng nhiệt như trước kia nữa.
Có nụ cười, có nước mắt, có phấn khích, có điên cuồng, có toàn bộ thanh xuân. Cuối cùng thì như đã được định trước, tuổi trẻ đi qua, tất cả bọn họ bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời.
Hotsearch cũng không hề kích động như trong tưởng tượng mà tương đối hài hòa, một bên chửi mắng Lục cẩu, một bên lại châm biếm Triệu Vân tỷ, kể từ khi Chu Tây tái hợp với Lục Bắc Nghiêu thì lại có một biệt danh mới là Triệu Vân. Ba lần đi vào và ba lần rời khỏi dốc Trường Bản, trường hợp của họ trong giới giải trí cũng y như vậy, cô và Lục Bắc Nghiêu cứ phân phân hợp hợp, vào vào ra ra.
Mạnh Hiểu nhanh chóng lật xem một vài bình luận hấp dẫn được yêu thích, mọi người đều tỏ vẻ bình tĩnh, vừa lặng lẽ chế giễu, vừa phát hiện ra hai người này đặc biệt ưa nhìn. Họ một bên lăng mạ, một bên dập đầu trước nhan sắc.
Có thể làm gì đây chứ, nhan cẩu chính là chân thật như thế.
Mặc dù xảy ra vụ tai nạn phát sóng trực tiếp, nhưng chạm tới vấn đề giá trị nhan sắc của Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu thì đều không có hành vi thái quá nào cả. Tất cả cũng chỉ vì Lục Bắc Nghiêu đã mỉm cười một chút nên Mạnh Hiểu lại nhấp vào loạt hình động ‘Lục Bắc Nghiêu mỉm cười’.
Cô xem qua vụ ‘anti’ toàn diện này của Lục Bắc Nghiêu liền bị nụ cười của Lục Bắc Nghiêu làm cho hoảng hốt, cả nửa ngày vẫn không tìm lại được nhịp thở. Tư thế của Lục Bắc Nghiêu có chút lười biếng, quay lưng về phía khán giả, vóc người eo hẹp chân dài, sống lưng thẳng tắp kiên nghị. Anh cầm điện thoại, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen dài sâu thẳm chứa đựng ý cười. Đến đây thì Mạnh Hiểu đã biết được nguyên nhân khiến người hâm mộ của Lục Bắc Nghiêu bật khóc.
Nếu như trước đây có ‘đầu tường’ là Lục Bắc Nghiêu thì chắc cô cũng sẽ dở khóc dở cười vì màn long trời lở đất này mất. Anh hạnh phúc thì người hâm mộ cảm thấy đáng giá. Nhưng đáng buồn thay, anh cũng đang bước sang một giai đoạn mới trong cuộc đời.
Mạnh Hiểu đọc xong thì thở dài một hơi, thần tượng của cô thậm chí đã mất tích cả nửa năm, bặt vô âm tín.
Ngoại trừ tai nạn bất ngờ lúc đầu thì sự kiện diễn ra rất suôn sẻ, hai vị đỉnh lưu cấp cao là Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây gặp mặt đã khiến toàn bộ hội trường bùng nổ. Trong suốt sự kiện, ngoài việc chơi game để giao lưu, bọn họ hầu như cũng không tương tác gì, điều này cũng có thể coi là giữ lại mấy phần mặt mũi cho người hâm mộ. Người hâm mộ cũng coi như giữ thể diện cho họ, mọi người đều duy trì vẻ khách sáo trên mặt, y như buổi gặp gỡ thân thích vào mùa xuân.
Hiệu quả phát sóng trực tiếp vô cùng tốt, chương trình còn được yêu thích nhất trong các chương trình phát sóng cùng thời điểm trên nền tảng trực tiếp.
Tựa game mới của TI được đẩy lên top một hot search nguyên một ngày. Được quảng cáo miễn phí thế này, Mạnh Hiểu liền kiếm được bộn tiền.
Lục Bắc Nghiêu muốn mua nhà ở thành phố B, nhưng thành phố B lại bị hạn chế mua nhà, anh cần phải đóng tiền an sinh xã hội trong 5 năm mới đủ điều kiện mua nhà. Lục Bắc Nghiêu mới đóng tiền an sinh xã hội được nửa năm cho nên mong muốn này thật sự xa vời.
Chu Tây càng không cần nhắc đến, công ty quản lý của cô nằm ở thành phố S, nên hoàn toàn không đóng an sinh xã hội ở thành phố B. Vấn đề mua nhà tạm thời bị hoãn lại, vào ngày 20 tháng 5, Chu Tây phải vội vã đến Hoành Điếm để tham gia khóa huấn luyện trước một tuần so với kế hoạch. Trong bộ phim này, cô ấy sẽ phải làm một thái hậu ngay lập tức, vừa có văn vừa có võ, nên cần phải được đào tạo trước về hình thể.
Khi Chu Tây vừa đến Hoành Điếm thì Trịnh Vinh Phi đã đến đón cô.
Cảm thấy vô cùng kỳ quái, Chu Tây liếc nhìn Trịnh Vinh Phi một cái, ông ấy bèn đưa cho cô một chai nước: “Cô đang nhìn cái gì vậy?”
“Làm sao ngài lại có thời gian đến đón tôi thế?”
“Đến để nói chuyện với cô một chút.” Trịnh Vinh Phi nói, "Cô nghĩ gì về nhân vật Triệu Chính Vũ?"
Triệu Chính Vũ là nam chính của bộ phim này, đồng thời là nam nhân đầu tiên, cũng là là nam nhân đã khiến cho nữ chính bước lên con đường chính trị.
“Suy nghĩ về phương diện nào?” Chu Tây có linh cảm không tốt.
“Phương diện casting diễn viên.”
Phía Trịnh Vinh Phi, người casting cho vai Triệu Chính Vũ vẫn luôn được giữ bí mật, vì vậy, hẳn là địa vị diễn viên sẽ không quá lớn. Rốt cuộc, đây vẫn vai nhằm mục đích ‘vác kiệu’ cho Chu Tây, dù sao trong phim đại nữ chủ thì tất cả nam nhân đều chỉ là trang sức điểm tô điểm cho nhân vật nữ chính. Thiết lập hình tượng của Triệu Chính Vũ cũng không tệ, thuộc về loại hình ánh trăng sáng. Tuy nhiên nhân vật này lại mất sớm, không có quá nhiều cảnh quay nên nói chung là những người nổi tiếng đều ngại mang danh tiếng của mình ra để gánh kiệu cho kẻ khác.
Vì thậm chí vai nam chính cũng xếp không tới.
“Có nhân tuyển để chọn lựa không ạ?”
“Cô cảm thấy Hồ Ứng Khanh thế nào?”
Trong lòng Chu Tây lộp cộp một cái, “Không phải chứ?
"Thật bất ngờ đúng không? Tôi còn chưa có ký đâu. Hôm nay thầy Hồ cũng đến Hoành Điếm, chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau và diễn thử xem. Cho mọi người cảm nhận lại một lần, cô cảm thấy không phù hợp sao?"
"Ông có biết định luật diễn hai bộ phim trong giới diễn viên không ? ”
Nếu không phải là hai nam nữ diễn viên có tình cảm với nhau thì tốt nhất đừng hợp tác với nhau quá hai bộ phim với tuyến vai có tình cảm hoặc là làm đối thủ, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện. Chu Tây và Hồ Ứng Khanh đã cùng diễn một bộ " Hỗn loạn chốn thâm cung", rồi lại diễn một bộ “Quán quân”, tất cả đều là tuyến vai có tình cảm.
Chu Tây bên này sẽ không xảy ra chuyện gì bởi cô không có bất kì suy nghĩ khác nào với Hồ Ứng Khanh. Mối quan hệ của cô và Lục Bắc Nghiêu vẫn vô cùng ổn định. Tuy nhiên về phía Hồ Ứng Khanh bên kia thì Chu Tây không dám bảo đảm.
“Không phù hợp.” Chu Tây cau mày, kỹ năng diễn Xuất của Hồ Ứng Khanh không có vấn đề, con người nhân phẩm cũng không có vấn đề, độ nổi tiếng còn lớn vượt mức, “Chúng tôi đã cùng nhau đóng hai bộ phim rồi, không nên hợp tác làm việc trong bộ thứ ba nữa. "
Hồ Ứng Khanh là Bá Nhạc của Chu Tây, là ân sư của cô. Cô mong anh ấy vĩnh viễn là ân sư, là người bạn đáng kính trọng nhất.
“Cô và tiểu Lục gì kia tình cảm vẫn ổn định nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Trịnh Vinh Phi trầm ngâm, ông không thích Lục Bắc Nghiêu, nhưng tình cảm của Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu thực sự quá tốt, mà việc này cũng không liên quan đến chuyện của ông, "Nếu là Hồ Ứng Khanh—cậu ta hẳn là không thể nào đâu? Cậu ta là người chỉ theo đuổi nghệ thuật nên sẽ không hồ đồ được"
"Tôi cũng đã tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ trong sáu tháng qua, những người có khả năng diễn xuất tốt nếu không quá lớn tuổi thì địa vị lại quá cao, vậy nên họ sẽ không đụng đến kiểu đề tài này. Dưới sự so sánh, tôi nghĩ thầy Hồ là thích hợp nhất, có thể gánh được tỷ lệ xem của khán giả rất tốt, tính tình cũng ổn, không có nhiều vấn đề phải xử lý." Trịnh Vinh Phi đã nghiêm túc cân nhắc, so sánh qua và không tìm được ai phù hợp với vai Triệu Chính Vũ hơn so với Hồ Ứng Khanh. “ Nếu không mấy người cứ diên thử một chút? Bộ phim này cảnh tình cảm cần diễn không nhiều, các cô đều là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ cần không để tâm tới những chuyện có thể có hoặc có thể không kia thì sẽ chẳng sao cả. ”
“Ông nghĩ Lục Bắc Nghiêu thì như thế nào?” Chu Tây ngập ngừng dò hỏi, Triệu Chính Vũ có rất ít cảnh quay, Lục Bắc Nghiêu sẽ có thời gian để quay. Lục Bắc Nghiêu sáu tháng qua đều không có kịch bản hay, quay xong “Biên cảnh” liền không có kịch bản nào, ước chừng tiếp theo vẫn sẽ là phim truyền hình trực tuyến.
"Không." Trịnh Vinh Phi từ chối mà không cần suy nghĩ, vô cùng dứt khoát, "Lục Bắc Nghiêu không thể diễn trong phim truyền hình của tôi, tôi chướng mắt mấy tiểu thịt tươi kiểu đó, lần trước Tô Thần Nghiêm đã diễn thành cái cái dạng gì. Hơn nữa, hai người không có cảm giác CP gì cả. "
"Lục—" Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây không có cảm giác CP! Chu Tây muốn phun một ngụm máu ra ngoài!
“Cô không cần giới thiệu cho tôi, tôi đã thấy hai người diễn cái bộ “Yêu thầm” rồi, đấy là cái thứ gì vậy!” Trịnh Vinh Phi cau mày, “Cái đó gọi là phim truyền hình sao? Đó chính là trò đùa!”
Chu Tây ngậm miệng.
Chu Tây không muốn hợp tác với Hồ Ứng Khanh trong vở kịch thứ ba, nhưng nếu thật sự cần hợp tác thì với cô cũng không có vấn đề gì.
Chu Tây đã không gặp Hồ Ứng Khanh kể từ sau khi quay "Quán quân".
Việc đầu tiên cô làm là quay trở lại khách sạn để sắp xếp hành lý, sau đó cùng Trịnh Vinh Phi đến nhà hàng. Trong một nhà hàng kiểu Giang Nam, Chu Tây mở cửa để Trịnh Vinh Phi tiến vào trước, cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hồ Ứng Khanh.
Hồ Ứng Khanh gầy đi rất nhiều, để râu, mặc áo phông đen, cả người trông vô cùng phiền muộn.
“ Thầy Hồ.” Chu Tây gật đầu chào khi bước vào cửa, Hồ Ứng Khanh nhìn thấy Chu Tây thì nhíu mày lại, sau đó mới đứng dậy vươn tay, “Đã lâu không gặp.”
Chu Tây bắt tay với Hồ Ứng Khanh, ngay sau đó nhếch khóe môi, “Đã lâu không gặp.”
Hồ Ứng Khanh nhìn Chu Tây một lúc, bắt tay với Trịnh Vinh Phi và nhà sản xuất rồi ngồi xuống. Hồ Ứng Khanh nhận được cuộc gọi từ Trịnh Vinh Phi, tuy anh ấy có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Anh ấy muốn thử một lần, có lẽ bóng mờ mà Trần Tinh để lại cũng không lớn như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Chu Tây, Hồ Ứng Khanh liền biết lần này khó có thể thành công.
Vốn dĩ họ muốn diễn thử ở bàn ăn tối như trước, Hồ Ứng Khanh và Chu Tây có thể tùy ý diễn xuất, không cần phải trải qua quá trình thử vai nghiêm túc như trình tự. Trịnh Vinh Phi tin tưởng họ đến mức ông không hề cân nhắc đến việc kỹ năng diễn xuất của họ xảy ra vấn đề.
Chu Tây nhập vai vào vở kịch rất nhanh, cô đã đọc kịch bản này trong vài tháng, cảm thấy cực kì thích thú và thân thiết với nó.
Nhưng bất ngờ là Hồ Ứng Khanh lại không thể vào được vai diễn, trạng thái của anh ấy rất kém, thậm chí có thể thấy được bằng mắt thường. Sau bữa ăn, Trịnh Vinh Phi lại gọi hai người họ vào phòng để cho Hồ Ứng Khanh thử lại lần nữa.
Hồ Ứng Khanh ngẩng đầu lên nhìn Chu Tây, một lúc lâu sau lại tự bật cười, dùng sức xoa mặt, cầm điếu thuốc, ngậm lấy, châm lửa rồi hít một hơi dài, "Tôi có lẽ không nhận được bộ phim truyền hình này, tôi nghĩ mình không vào được vai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...