Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

“Để tớ xem địa chỉ nào.” Giọng nói của Mạnh Hiểu vang lại đây: “Trang viên hoa hồng- Năm 2017, bạn bè, Lục cẩu- căn nhà kia của Lục Bắc Nghiêu đăng ký dưới tên của cậu?”
Lúc trước Lục Bắc Nghiêu nói cô dọn về đó, căn nhà đó thuộc về cô, Chu Tây cũng không nghĩ nhiều lắm.
“Trời ạ! Căn nhà đắt đỏ kia là của cậu?” Mạnh Hiểu thực sự rất ngạc nhiên. Cô hít một hơi thật sâu: “Lục Bắc Nghiêu không đủ điều kiện mua nhà ở thành phố S sao? Không đúng, anh ta học đại học ở thành phố S, chắc là có thể đăng ký hộ khẩu.”
Ánh chiều tà trên ngọn núi xa xa, màn sương ẩm ướt bốc lên từ sương mù. 
Cô và Lục Bắc Nghiêu đi xem nhà, Lục Bắc Nghiêu thích một căn nhà có giá cả phải chăng hơn nhưng bề ngoài lại cực kỳ xấu. Chu Tây lại thích những toà lâu đài xa hoa theo phong cách châu Âu, cô lật xem bản đồ khái ý tưởng của công ty bất động sản và chọn hoa hồng, không lãng mạn sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Bắc Nghiêu nói loại bản đồ ý tưởng này, ngoại trừ sân hoa hồng trong tiểu khu phải do chính tay mình trồng ra, một khi hoa hồng rơi rụng thì chỉ còn một sân vườn và căn nhà trơ trụi, các tiểu khu các diện tích tương đương nhau sẽ rẻ hơn rất nhiều so với cái này. 
Vì thế bọn họ đã xảy ra một cuộc cãi vã nho nhỏ.
Nhưng cuộc cãi vã đó kết thúc như thế nào Chu Tây cũng đã quên mất, tính tình cô nhanh đến nhanh đi, buổi sáng cãi nhau với Lục Bắc Nghiêu, buổi chiều đã ôm lấy anh làm nũng.
Sau đó căn nhà được xác định làm một vườn hoa hồng, Lục Bắc Nghiêu yêu cầu cô ký một bản thoả thuận uỷ thác. Lúc đó Chu Tây đang chơi game, bớt chút thời gian ký tên cho anh xong rồi tiếp tục chơi, tối hôm đó mới nhớ ra, hỏi anh ký cái gì vậy, muốn uỷ thác cái gì. 
Lục Bắc Nghiêu nói đó là công ty yêu cầu, hoàn toàn không đề cập đến chuyện bất động sản. 
“Quyền sở hữu tài sản độc lập không?”
“Tớ đã hỏi bạn tớ rồi, cậu ấy đang giúp tớ kiểm tra.” Mạnh Hiểu tạm dừng gần một phút rồi nói tiếp: “Nhưng căn nhà kia, chỉ có tên của cậu.”
“Ồ.”

“Thế này thì lão Lục cũng không chó như vậy, các cậu vẫn chưa kết hôn nhưng anh ta đã để căn nhà đứng dưới tên của cậu, là cậu đấy, nếu chia tay, anh ta sẽ không có gì cả.”
Sau khi cúp máy, Chu Tây mới cảm thấy lạnh, cô đi vào sân. Lục Bắc Nghiêu đang đứng trong viện nói chuyện với đạo diễn, anh vẫn bày ra dáng vẻ trần mặc đó, rũ mắt lẳng lặng lắng nghe. 
Chu Tây bước nhanh lên lầu, đi vào phòng thì nhìn thấy Tần Di đang đặt một hộp thuốc. 
“Chị đặt cái gì vậy?”
“Thuốc diệt gián, Trần Phi ở phòng bên cạnh đưa cho.” Tần Di đặt toàn bộ thuốc trong tay xuống, rửa tay, quay đầu lại đốt một chút huân hương, cô cũng không chê điều kiện sinh hoạt kém, một người diễn viên có thể gặp phải bất cứ hoàn cảnh sống nào.
Hương vị trầm hương quen thuộc. 
Chu Tây mở vali hành lý ra, mọi thứ trong đó ngay lập tức bắn ra ngoài, Chu Tây đột nhiên có một ảo giác rằng mình thực sự là một băng ghi chép biến dạng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Phi đứng trước cửa nhìn thấy động tác quen thuộc kia của Chu Tây, đầu óc trống rỗng hai giây, ngay sau đó sực nhớ ra bây giờ Chu Tây không còn do cậu ta chịu trách nhiệm nữa: “Tây tỷ, sáu giờ xuống lầu ăn cơm.”
“Biết rồi, cảm ơn cậu.” Chu Tây nhìn quần áo rơi đầy trên mặt đất, rơi vào im lặng, tại sao không cho thêm một vali nữa?
Tần Di đốt trầm hương xong quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng bùng nổ của Chu Tây, đầu óc như trướng phình, vội vàng chạy đến giúp Chu Tây thu dọn quần áo, không ngừng nghi ngờ suốt mấy chục năm qua Chu Tây đã sống như thế nào. 
Chỉ riêng cái vali hỏng này đã phải lăn lộn suốt hai tiếng đồng hồ, lúc Chu Tây dọn dẹp xong toàn bộ căn phòng thì đã sáu giờ tối. Bên ngoài trời đã trở lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác lông đi xuống lầu. 
Ánh hoàng hôn buông xuống, trời đất rơi vào một mảnh tối tắm. 
Ánh đèn trong sân được bật sáng nhưng khả năng chiếu sáng cũng có hạn, không thể chiếu được quá xa. Trong không khí tràn ngập mùi hương cay xè, Chu Tây vừa ngửi đã cảm thấy trên mặt mình sẽ mọc mụn ngay lập tức.

“Tây tỷ.” Người trong đoàn làm phim chào hỏi với Chu Tây.
Chu Tây gật đầu, một nồi lẩu được đặt trong nhà ăn ở tầng một, quả nhiên là đang ăn cay.
“Chu Tây, bên này.” Lý Hân vẫy vẫy tay.
Chu Tây nhìn sang thì thấy một chiếc bếp từ và nồi lẩu đang đặt trên một chiếc bàn vuông, bốn người đã ngồi ở đó, đạo diễn kiêm nhà biên kịch Lý Hân và Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, lúc này anh đã thay một bộ đồ chống gió màu đen. Khuôn mặt dưới ánh sáng không được sáng lắm có vẻ lạnh lùng, không biết có phải là ảo giác của Chu Tây không, hình như gần đây anh hơi gầy đi, ngũ quan càng thêm cứng rắn, mơ hồ lộ ra một chút hung hãn sắc bén. 
Chu Tây đi đến thì nhìn thấy chỉ còn một vị trí trống ở bên cạnh Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu dập tắt điếu thuốc kéo ghế dựa ra, cô ngồi xuống thì thấy anh rút một khăn giấy ướt ra lau lau tay. 
“Đến nếm thử món lẩu ở chỗ chúng tôi đi, cũng mở ra một khởi đầu tốt đẹp cho đoàn đội mới của chúng ta, chúc cho bộ phim điện ảnh của chúng ta thành công rực rỡ.” Lý Hân định rót rượu cho Chu Tây, nhưng Lục Bắc Nghiêu lại lấy ly rượu đi, rót nước cho cô.
Từ trước đến nay Chu Tây chưa bao giờ nghiêm khắc với dạ dày của mình, lần uống rượu trắng trước đó đã khiến cô rất đau, cô bưng ly nước lên chạm cốc với đạo diễn rồi nhìn về phía chiếc nồi đỏ rực một lần nữa. 
Chẳng phải ăn lẩu uyên ương là đặc sản của bọn họ sao? 
Đạo diễn lại giới thiệu các chủ sang* đang có mặt ở đây một lần nữa, thật tốt, cái bàn này đã tề tựu đông đủ các chủ sang. Đạo diễn kiêm nhà biên kịch Lý Hân, nhà sản xuất là bạn bè nhiều năm của ông ta, vì muốn ủng hộ ông ta nên mới tham gia vào bộ phim này, lão đại của tổ quay phim chưa đến, các tổ khác đang ăn cơm ở bên cạnh.
(*Chủ sang '主创': chỉ những nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính.)
Khoản đầu tư lớn nhất có lẽ chính là thù lao đóng phim của hai diễn viên chính, diễn viên quần chúng không phải là các khuôn mặt quen thuộc, tất cả đều là người mới, thuộc kiểu tính tiền theo ngày. Nếu là Chu Tây của trước đây, có lẽ cô đã mắng mỏ một vạn chữ. 
Chu Tây cố gắng ép xuống dục vọng muốn mắng chửi, không thể tức giận, Lục Bắc Nghiêu cũng là kiểu người có thể tham gia bất cứ đoàn làm phim nào, lúc trước anh còn ngủ chung giường với người ta, hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ. 
Chu Tây cầm bát đi rót một ít nước trong, định rửa đồ ăn, Lục Bắc Nghiêu đứng dậy đi về phía bên kia. Đạo diễn và nhà sản xuất đang vừa uống rượu vừa thảo luận về kịch bản, Chu Tây gặp một đũa rau dính đầy dầu mỡ màu hồng bỏ vào trong bát nước.

Nhúng hai phút nhưng vẫn chưa thể nuốt vào miệng. 
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Chu Tây quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu cầm một hộp cơm đi đến.
Chu Tây thu hồi tầm mắt.
Lục Bắc Nghiêu ngồi xuống bên cạnh, đặt hộp cơm thuỷ tinh đến trước mặt Chu Tây. 
Trên nắp kính thuỷ tinh phủ một tầng sương mù, bên trong đựng sợi mì trong vắt, mơ hồ có thể nhìn thấy rau xanh và một quả trứng gà nằm trong đó.
Lục Bắc Nghiêu không nói gì cả, chỉ đặt đó rồi tiếp tục ăn cơm. Anh uống rượu, chạm ly với đạo diễn mấy lần nhưng cũng không nói nhiều lắm, từ đầu đến cuối chỉ nghe người ta nói.
Chu Tây mở hộp cơm ra, cô rất quen thuộc với chiếc hộp cơm này, lúc trước cô thường đi đưa đồ ăn cho Lục Bắc Nghiêu nên đã dùng hộp cơm này, không ngờ anh vẫn luôn mang theo nó, Chu Tây ăn mì.
Vừa mới cho vào miệng đã biết là Lục Bắc Nghiêu làm. 
Ban đêm ở thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, phía xa xa có tiếng côn trùng kêu to, ngôi sao đầu tiên ló dạng, dần dần lộ ra một vùng rộng hơn nữa, dải Ngân Hà trải dài trên bầu trời đêm, vẽ thành một dấu vết màu trắng, các vì sao lộng lẫy, sáng ngời. 
Sau khi ăn mì xong, Chu Tây nán lại ngồi thêm một lúc nữa, lắng nghe đạo diễn sắp xếp hành trình. Bọn họ có thời gian mười ngày để dạy Sanda cho Chu Tây và quay ở đây một tuần, chủ yếu là quay hình ảnh nữ chính lúc còn nhỏ. Trong bộ phim này, Lục Bắc Nghiêu đóng vai một vận động viên tên là Lý Huân- Người buộc phải giải nghệ vì ra tay đánh bị thương người khác. Sự nghiệp của anh gặp gặp nhiều khó khăn nên đã trở lại quê hương, vốn định vĩnh biệt với ngành nghề mà mình yêu thích nhất.
Anh đã gặp Trần Tinh, khi đó cô mới mười tuổi. Lần đầu tiên nhìn Lý Huân nhìn thấy Trần Tinh là khi cô đang đánh nhau, dáng người yếu ớt hung ác siết chặt nắm đấm. Trần Tinh không cha không mẹ, được người bà nội già nuôi nấng, tính tình mẫn cảm giống như một con thú nhỏ cô độc, khi bị bắt nạt ở trường học, cô đã đánh nhau với người ta. 
Lý Huân nhận cô làm học trò, dạy Sanda cho cô, sau đó cô được đội tuyển của tỉnh thu nhận, thuận lợi bước ra giải đấu thế giới và giành được chức vô địch thế giới, nổi tiếng khắp năm châu bốn bể. Bộ phim điện ảnh này chủ yếu nói về quá trình trưởng thành, đồng hành và niềm đam mê mãnh liệt trên sàn thi đấu. 
Nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày và ban đêm rất lớn, một chiếc áo len cũng không thể chống lạnh, Chu Tây siết chặt quần áo. 
Đạo diễn và nhà sản xuất đang tranh cãi với nhau đến mặt đỏ tía tai chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt, mắt thấy sắp đánh nhau rồi. Chu Tây rất có hứng thú xem, bởi vì cô chưa bao giờ nhìn thấy một đoàn làm phim nào như vậy, không biết khi thực sự đánh nhau rồi, bọn họ có lật bay nồi lẩu này hay không?
“Lạnh thì về trước đi.” Giọng nói trầm thấp của Lục Bắc Nghiêu vang lên, trong đêm khuya yên tĩnh  mang theo một chút dịu dàng: “Bọn họ đang nhảm nhí đấy, không đáng nghe đâu.”
Lục Bắc Nghiêu cúi người đến gần, mùi trầm hương hòa quyện với mùi thuốc lá trên người anh thong thả bay đến đây, cực kỳ khó ngửi. Nước hoa trên người Lục Bắc Nghiêu đều là hàng mua, Chu Tây thích hương gì thì sẽ để anh dùng cái đó. Anh chính là kiểu thẳng nam cứng ngắc như vậy, không thích xịt nước hoa, cũng không chủ động mua, không hề có bất cứ yêu thích gì về nước hoa, ngại mùi hương. 

Trong số những thứ có mùi hương trong nhà, chỉ có trầm hương là anh mua. Khoảng thời gian đó Chu Tây cực kỳ phiền lòng, có lẽ là vì chuyện của cư dân mạng, cũng có thể là vì ảnh hưởng của bệnh tình nên cô trằn trọc không thể ngủ được vào ban đêm. Lục Bắc Nghiêu nghe nói trầm hương có tác dụng xoa dịu cảm xúc nên đã mua thử xem. 
Chu Tây bước sang một bên, né tránh Lục Bắc Nghiêu. 
“Anh ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lúc Chu Tây đứng dậy, cô nhỏ giọng nói với Lục Bắc Nghiêu một câu.
Ánh mắt Lục Bắc Nghiêu loé lên, bưng ly rượu thuỷ tinh còn một nửa uống cạn sạch, khẽ vuốt ve cô tay, đặt ly rượu xuống, đẩy ghế dựa ra, đi theo cô ra ngoài. 
Trong đêm khuya yên tĩnh, Chu Tây quấn chặt áo len đứng trong gió lạnh.
Bước chân của Lục Bắc Nghiêu rất nặng nề, mỗi một bước đều có độ rộng như nhau. 
Chu Tây nghe suốt bảy năm, vừa nghe đã biết là của anh. 
Không biết có phải là do uống thuốc hay không, khoảng thời gian gần đây những thứ Chu Tây nghĩ đến luôn mơ hồ không rõ ràng, tựa như vẫn còn cách nhau một tầng, cô phản ứng chậm với tất cả mọi thứ, không còn kiểu va chạm cảm xúc mãnh liệt như trước nữa, không có cảm giác rõ ràng như vậy.
“Tây Tây?”
Chu Tây quay đầu lại nhìn Lục Bắc Nghiêu, hốc mắt ngay lập tức đỏ bừng, Lục Bắc Nghiêu dừng bước, cố gắng kiềm chế để mình ở nguyên vị trí. 
Chu Tây mím môi dưới, loại cảm xúc rõ ràng này lướt qua trong giây lát, cô khôi phục lại sự bình tĩnh trước đó: “Căn nhà hoa hồng, tại sao lại đứng tên tôi?”
“Anh không có trong danh sách mua nhà.” Lục Bắc Nghiêu không ngờ Chu Tây lại hỏi điều này, đôi mắt thâm thuý tĩnh lặng, giọng nói trầm trầm: “Đứng tên ai cũng giống nhau thôi.”
Toàn bộ tài sản đều đứng dưới tên của Chu Tây, Lục Bắc Nghiêu đúng là cái gì cũng dám làm. 
“Vậy anh chiếm tên của tôi như vậy, tôi không thể mua nhà.” Bàn tay đang đặt bên hông Chu Tây siết chặt. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui