Trước khi đến đây, Tô Thần Nghiêm cho rằng Chu Tây cũng giống như mình, học tra ngốc nghếch bạch ngọt, hai người đều là đồng đen như nhau, nếu có thể, trong lúc nguy hiểm, anh ta có thể dũng cảm bước ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, để Chu Tây nhìn thấy được khí phách nam tính của anh ta.
Sự thật chứng minh, chỉ có một mình anh ta là đồng đen. Sự thật chứng minh, ở trước mặt Chu Tây, đời này anh ta không thể thể hiện khí phách nam tính của mình.
Cửa ải thứ hai là một cột cầu thang treo di động, Chu Tây do dự một lát rồi mới giơ chân bước lên cột nổi thứ nhất. Câu hỏi lần này thuộc chủ đề Tiếng Anh, căn cứ vào những gợi ý trong phòng để suy luận ra từ đơn, kết hợp các chữ cái trên cột nổi lại với nhau sẽ cho ra từ đơn chính xác, lúc này bọn họ đã có thể đi ra ngoài, thực ra rất đơn giản.
Tô Thần Nghiêm bám chặt trên cánh tay của Chu Tây: “Tây tỷ, chị sẽ không buông tay đúng không? Chị sẽ chọn đúng đúng không?”
Để đánh vào tâm lý của các nghệ sĩ, ê kíp sản xuất còn cố ý tạo ra các hiệu ứng treo lơ lửng bên dưới các cây cột khiến chúng thoạt nhìn cực kỳ cao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây quay đầu lại nhìn Tô Thần Nghiêm, bất ngờ buông tay ra, Tô Thần Nghiêm hét lên một tiếng thảm thiết rồi quay đầu lại ôm lấy Cửu Nguyệt. Chu Tây nhếch môi lên, nở một nụ cười rạng rỡ, bước lên cây cột tiếp theo: “Đến đây.”
Tô Thần Nghiêm rất sợ độ cao, nắm chặt lấy cánh tay của Cửu Nguyệt không chịu buông, điều này khiến Cửu Nguyệt gặp khó khăn trong việc di chuyển, trò chơi không thể nào tiếp tục được nữa. Chu Tây nhìn thoáng qua, đưa tay ra: “Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu.”
Tô Thần Nghiêm chần chờ trong chốc lát rồi nắm lấy tay Chu Tây bước lên. Anh ta hoa mắt chóng mặt, trái tim đập dữ dội, nhưng lần này không phải vì chứng sợ độ cao mà là vì cảm động trước hành động của Chu Tây: “Tây tỷ, chị làm bằng cách nào vậy?”
Không nói đến những chuyện sau đó, nhưng tốt xấu gì Chu Tây cũng đã từng học đại học, lượng kiến thức tích trữ trước năm mười tuổi cũng đã đủ để cô chơi loại trò chơi này. Chu Tây vỗ vỗ vai Tô Thần Nghiêm một cái rồi xoay người rời đi.
Tô Thần Nghiêm quay đầu lại nhìn Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt cũng vỗ vỗ vai anh ta, buông tay ra.
Cuối cùng Tô Thần Nghiêm và Tiểu Thất bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt trống rỗng.
Chỉ trong vòng hai mươi phút, Chu Tây đã hoàn thành tất cả các chướng ngại vật, cô và ba đồng đội còn lại vỗ tay ăn mừng, cô hơi hất cằm lên, mái tóc dài tung bay, khí chất ngời ngời.
Người dẫn chương trình vỗ tay mỉm cười bước đến: “Biểu hiện của Tây Tây cực kỳ xuất sắc, chương trình Cực hạn trinh thám của chúng ta được lấy cảm hứng từ một trò chơi trên app, có thể chơi trực tuyến, có phải cô là một người chơi kỳ cựu không?”
Lục Bắc Nghiêu là một người cực kỳ buồn chán, lúc còn đi học cũng rất ít khi chơi trò chơi, ngày nào anh cũng bận rộn với công việc và học tập. Trong lúc làm việc, Chu Tây không thể quấy rầy, lúc đi học, Chu Tây chỉ có thể gọi điện thoại với anh.
Trong quá trình gọi điện không thể ngày nào cũng nói đến những chuyện tình yêu trai gái được, dù sao Lục Bắc Nghiêu cũng đã từng dứt khoát từ chối cô. Để che giấu sự bối rối, mỗi ngày cô đều lấy đủ loại câu hỏi suy luận kỳ quái để đi tìm Lục Bắc Nghiêu.
Tư duy logic của Lục Bắc Nghiêu rất tốt, giọng nói cực kỳ dễ nghe, trong trẻo lạnh lùng, lúc giải thích hết sức tỉ mỉ kỹ càng, anh sẽ nói cho Chu Tây nghe nguyên nhân và thành phần của mỗi một bước. Hai phần ba tiền điện thoại của Chu Tây trong khoảng thời gian học đại học đều tiêu tốn trên người Lục Bắc Nghiêu, một phần ba còn lại là gọi điện thoại cho Mạnh Hiểu nói về Lục Bắc Nghiêu.”
“Trước đây đã từng chơi.” Chu Tây vén mái tóc ra sau tai, cười nói: “Sau đó người từng dẫn tôi đi chơi game đã rời đi nên tôi rất ít chơi.”
“Tôi ngửi được mùi vị của bát quái?” Ánh mắt người dẫn chương trình sáng lên: “Có thể tiết lộ là ai không?”
Chu Tây chỉ mỉm cười chứ không trả lời, người dẫn chương trình cũng không truy hỏi thêm nữa. Hiệu quả giải trí trên người Chu Tây ở mức bình thường, người dẫn chương trình nhanh chóng đi phỏng vấn Tô Thần Nghiêm- Người có tính đề tài hơn.
Buổi ghi hình kết thúc vào lúc tám giờ tối, Chu Tây bay thẳng đến thành phố S, cô không về nhà mà đặt hành lý ở chỗ Mạnh Hiểu rồi đến bệnh viện nhập viện. Bản thân Chu Tây có vấn đề về mặt tinh thần, sau khi gặp đả kích cực kỳ nghiêm trọng sẽ kích thích và dẫn đến một trạng thái cực đoan khác, đối với Chu Tây mà nói, đây đã là một kết quả tốt nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao cô cũng không hoàn toàn nổi điên và tự sát giống như mẹ mình, trong trạng thái cực đoan, cô ấy đã chọn cách tự cứu mình, mạnh mẽ buộc bản thân phải tách ra.
Nhưng sự tự ý thức mạnh mẽ này cũng khiến có việc điều trị trở nên khó khăn hơn, không có bất cứ phương án điều trị đặc biệt hữu hiệu nào cả, chỉ có thể uống thuốc để kiểm soát cảm xúc và ngăn chặn phân liệt thêm một mức nữa.
Sự can thiệp của bác sĩ tâm lý đã không còn hiệu quả với cô nữa rồi, bản thân cô đã vô thức chống lại tất cả mọi sự can thiệp.
Sự việc đó rất đau khổ, cô không muốn chạm vào nó.
Việc nhập viện khoa tâm thần đòi hỏi một sức chịu đựng tâm lý cực kỳ cao, sau khi ở đó một tuần, Chu Tây không muốn tiếp tục thêm nữa, cô không phát triển thành các hành vi mang tính nguy hiểm nên có thể xuất viện.
Sau khi về đến nhà Mạnh Hiểu, Chu Tây đã đổi tất cả các loại thuốc vào lọ thuốc vitamin để ngụy trang, Mạnh Hiểu không ở nhà, chỗ này tương đối bí ẩn, có thể đảm bảo được tính riêng tư. Cô xách theo một túi to đi ra ngoài, vừa mới mở cửa ra thì đã bắt gặp Mạnh Thần ở phía đối diện.
Chu Tây bị dọa nhảy dựng lên, Mạnh Thần cũng giật mình.
“Sao em/ anh lại ở đây?” Bọn họ đồng thời mở miệng hỏi, Mạnh Thần lui về phía sau nửa bước, cười nói: “Em nói trước đi.”
“Ở nhà em không tiện lắm nên mấy ngày nay em sẽ ở lại nhà của Mạnh Hiểu.”
Mạnh Thần xách túi xách trong tay lên: “Tối nay Hiểu Hiểu sẽ về, thím sợ em ấy về nhà quá muộn sẽ đói nên đặc biệt sai anh đến đây đưa đồ ăn cho em ấy.”
Ba mẹ Mạnh Hiểu đều đã lùi về phía sau, bọn họ cũng không có tham vọng gì lớn, cả hai dọn đến sống ở ngoại thành, ngày ngày nuôi gà nuôi vịt khai hoang trồng trọt, bận rộn túi bụi.
“Tối nay sau khi trở về cậu ấy sẽ trực tiếp đến nhà em, có dì Đổng ở đó nấu ăn cho cậu ấy.” Chu Tây một tay xách theo túi một tay đẩy vali hành lý: “Đã lâu lắm rồi cậu ấy không ở đây, trong nhà đều là bụi bặm, chờ nhân viên dọn vệ sinh đến quét tước sạch sẽ xong mới có thể vào ở.”
“Ở đây đều là bán thành phẩm, thả em ở bên kia trước?” Mạnh Thần nói.
Sao Chu Tây lại có cảm giác như đang đặt mình vào bên trong nhỉ?
“Để anh xách vali giúp em?” Mạnh Thần bước tới cầm lấy vali của Chu Tây, Chu Tây do dự một lúc rồi mới đuổi theo, lúc đi ngang qua cửa còn tiện tay ném rác vào trong thùng rác.
“Cảm ơn anh.”
“Đều là người nhà cả, không cần phải khách sáo với anh làm gì.” Mạnh Thần nhìn thấy Chu Tây ném hộp thuốc, thu hồi tầm mắt: “Mấy ngày nay công việc bận rộn không?”
“Nhận hợp đồng đại diện của công ty anh, ngày mai sẽ phải đi quay quảng cáo.”
“Vất vả rồi.” Mạnh Thần trần trọng nói: “Hôm nào mời em ăn cơm nhé?”
Hợp đồng đại diện này của Mạnh Thần rõ ràng là đang quan tâm đến cô, Chu Tây cũng mỉm cười: “Em còn phải cảm ơn tổng giám đốc Mạnh đây đã cho em hợp đồng đại diện mới đúng, sau khi quay quảng cáo xong, nhân lúc Mạnh Hiểu cũng đang ở đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm với nhau nhé?”
Ý cười của Mạnh Thần dập tắt đi một chút: “Cũng được.”
Mạnh Thần đưa Chu Tây đến cửa, nói: “Anh còn có chút việc nên sẽ không vào đâu, hôm nào đó anh sẽ đến nhà chơi sau.”
“Vậy không quấy rầy anh nữa, anh cứ bận việc đi.”
Hôm nay Mạnh Thần đến tay không, không tiện vào nhà của Chu Tây
Sau khi Chu Tây vào nhà, Mạnh Thần đút tay vào túi quần đứng đó một lát rồi xoay người trở về. Xe của anh ta dừng lại trước cửa nhà của Mạnh Hiểu, anh ta muốn xuống xe liếc mắt nhìn thùng rác một cái, nhưng động tác khựng lại, đóng cửa xe rồi rời đi.
——————
Chu Tây vừa bước vào cửa đã bị dì Đổng ôm chầm lấy rồi điên cuồng xoa vuốt, Chu Tây giãy giụa thò mặt ra, nhìn thấy Chu Khải Vũ đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt kích động đang muốn nhào về phía này, cô liền nở một nụ cười.
“Tây Tây?” Bây giờ Chu Khải Vũ đã có thể hoàn toàn nhận ra người, lời nói cũng rõ ràng nhanh nhẹn, ông nghẹn ngào: “Bố nhớ con lắm.”
Sống mũi Chu Tây chua xót, bước đến ôm Chu Khải Vũ, vuốt ve mái tóc đã mọc ra của ông, ngồi xuống bên cạnh ông nói: “Con vừa xong việc đã về nhà mà.”
“Tiểu Bắc đâu?” Chu Khải Vũ khóc đủ rồi mới nhìn ra phía sau với đôi mắt đỏ hoe.
Trong lòng Chu Khải Vũ nghẹn ngào: “Sau này anh ta sẽ không đến nhà của chúng ta nữa đâu.”
Chu Khải Vũ lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Chu Tây: “Tại sao? Tại sao? Sau này bố sẽ không liên luỵ đến các con đâu, bố sắp tự đi được rồi, bố có thể tự đi, bố có thể ra ngoài làm việc.”
Nói rồi, nước mắt của Chu Khải Vũ lại rơi xuống: “Bố sẽ không… Thêm gánh nặng cho các con đâu.”
Nghe thấy câu nói này, Chu Tây cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhéo nhéo lỗ tai của Chu Khải Vũ: “Bố không phải là gánh nặng của con, mãi mãi đều không phải, bố đang nói bậy bạ gì đó?”
Chu Khải Vũ cúi đầu lau nước mắt.
“Sau khi bị ôm thì tính tình giống như một đứa trẻ vậy.” Dì Đổng đẩy đẩy bả vai Chu Tây, bảo cô đừng nói nữa: “Có phải tối nay Tây Tây có chương trình không? Dì thấy Hiểu Hiểu đăng trong vòng bạn bè.”
Kể từ khi Mạnh Hiểu và dì Đổng thêm Wechat với nhau, dì Đổng giống như đã tìm được tổ chức của mình, hai người điên cuồng spam trong vòng bạn bè.
“Cực hạn trinh thám, tám giờ tối nay.” Chu Tây rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Chu Khải Vũ.
“Vậy còn Tiểu Bắc…”
“Ông đừng suốt ngày Tiểu Bắc nữa, ông cũng phải thương Tây Tây nữa chứ, khoảng thời gian này con bé rất vất vả, chống đỡ cả nhà đấy.” Dì Đổng nói: “Khó khăn lắm Tây Tây mới có thể về nhà một lần, hai bố con tâm sự với nhau nhiều hơn đi, trong nồi đang hầm canh, để tôi đi múc cho hai người mỗi người một chén.”
Sau khi dì Đổng rời đi, Chu Khải Vũ lau đôi mắt lại muốn khóc, Chu Tây ngồi xuống bên cạnh: “Bố nuôi con trưởng thành, con sẽ chăm bố già đi, con có thể kiếm tiền để nuôi gia đình, bố không cần phải nghĩ nhiều.”
“Công việc vất vả lắm sao?” Chu Khải Vũ nhìn thấy Chu Tây gầy đi thì rất khó chịu, ông muốn cố gắng hết sức để bảo vệ Chu Tây lớn lên, cả đời này sẽ không bị ức hiếp bắt nạt, không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng cuối cùng ông vẫn không thể bảo vệ được Chu Tây. Chu Tây không có bất cứ năng lực sinh tồn nào, ông muốn để lại cho Chu Tây nhiều tiền hơn nữa, nhưng càng muốn tiết kiệm thì cuối cùng lại là hai bàn tay trắng.
Chu Tây lắc đầu: “Không vất vả.”
Chu Khải Vũ đang còn muốn nói điều gì đó thì Chu Tây đã bóc xong quả quýt trên bàn rồi tiện tay đưa cho ông một múi: “Con không thể ở với bố được lâu đâu, ngày mai con phải đi quay quảng cáo rồi. Bố hãy dưỡng bệnh thật tốt, chăm chỉ luyện tập phục hồi chức năng, đừng lười biếng, phối hợp với bác sĩ giảm béo, bớt ăn đồ ngọt.”
Chu Tây nhìn quả quýt trong tay, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...