Chu Tây đẩy Lục Bắc Nghiêu ra, vừa mới xoay người lại đã nôn thốc nôn tháo, cô nôn đến mức trời đất tối mịt, đầu óc ù ù vang lên. Xả nước rồi đỡ ván cửa ngăn cách gian phòng xoay người lại, Lục Bắc Nghiêu đứng trước lối ra, đôi chân dài hơi mở ra, một tay đút vào túi quần.
“Đại minh tinh Lục Bắc Nghiêu đột nhiên xuất hiện trong toilet nữ.” Chu Tây loạng choạng bước đến bồn rửa tay, vặn nước rửa tay.
Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây, ngày nào anh cũng đến trường quay để xem Chu Tây đóng phim nhưng lại không thể đến gần vì sợ kích thích đến cô. Lúc anh trở về thành phố S gặp dì Đổng, anh đã biết toàn bộ mọi chuyện về Chu Tây, có lẽ bây giờ cô đang ở trong tình trạng phát bệnh.
Lúc trước khi anh ở bên cạnh Chu Tây, chu khải vũ đã tìm anh và nói rằng nếu muốn hẹn họ với Chu Tây thì cả đời này hai người bọn họ không thể có con, nếu anh không thể chấp nhận thì cách xa Chu Tây một chút.
Chu khải vũ lấy ra một số tiền đưa cho anh, coi như là phí bồi thường, ông ấy thậm chí còn hứa hẹn sẽ mang đến cho Lục Bắc Nghiêu một tương lai tươi sáng, chỉ cần chịu rời xa Chu Tây. Lúc ấy Lục Bắc Nghiêu cũng không biết ông ấy nói vậy là có ý gì, anh tưởng chu khải vũ khinh thường mình, bây giờ thì đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện, Chu Tây có bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Bắc Nghiêu chỉ muốn giết chính mình, anh chết cũng không đủ.
Tại sao anh không nghĩ ra chứ? Chu Tây tự mình hại mình, cái gọi là “giở trò” của Chu Tây bị căn bệnh kia ảnh hưởng bao nhiêu? Để tự cứu bản thân, Chu Tây đã làm gì? Để mặc tâm thần phân liệt?
Anh không biết gì cả, liệu Chu Tây có thể chấp nhận được những lời ác ý tràn ngập trên internet kia không? Anh không biết, anh cho rằng mình có thể chấp nhận thì Chu Tây cũng có thể.
Anh chỉ vì cái trước mắt, muốn nhanh chóng kiếm đủ tiền.
Chu Tây gọi anh từ nước ngoài trở về, ôm lấy anh khóc lóc, nước mắt thấm ướt cô áo anh. Có phải luc đó cảm xúc của Chu Tây đã đứng trên bờ vực của sự sụp đổ? Lục Bắc Nghiêu không biết, anh chỉ biết chắc mấy chốc mình đã bị Trần Chu gọi đi, anh không bảo vệ Chu Tây.
Những lịch trình dày đặc, không thể ngừng lại, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Sau đó chuyện này bụng nổi ở trên mạng, các fans lập tức mất không chế. Lúc đầu anh tưởng là đoàn đội của giang kiều gây nên, cô ý khiến anh chán ghét, sau đó mới biết được là Trần Chu.
Chính đoàn đội của mình dẫn đường, không thể không bùng nổ sao?
Toà nhà cao vạn trượng sắp sụp này dính máu của Chu Tây, tại sao có thể nhanh chóng trở nên nổi tiếng? Lựa ý hùa theo giới fans là phương thức nhanh nhất để trở nên nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền nhất và kiếm tiền nhanh nhất. Vì tiền mà làm tổn thương đến Chu Tây, chẳng phải anh đã lẫn lộn đầu đuôi rồi sao? Anh đang làm cái gì vậy?
Anh đã sai rất nhiều, từng cái từng cái đè xuống khiến Chu Tây suy sụp.
Mấy năm yêu đương, anh đã làm được những gì? Anh xứng sao?
Chu Tây càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng ỷ lại anh.
Lục Bắc Nghiêu chỉ nghĩ rằng đó là tính cách của cô, chưa từng suy xét đến gốc rễ của vấn đề.
Anh là một người đàn ông ngu xuẩn, anh không có trái tim.
Thậm chí anh đã từng đặt hy vọng một cách hoang đường, lúc nào Chu Tây mới lớn? Mới có thể trưởng thành? Sẽ gánh vác trách nhiệm? Anh đã trách móc Chu Tây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây kiên quyết chia tay, anh đã nhận ra có gì đó không đúng nhưng cũng không kiên trì theo đuổi.
Chu Tây trưởng thành, trưởng thành sau một đêm, cô nỗ lực kiếm tiền và nghiêm túc đóng phim, cô nhanh chóng trưởng thành ở một nơi mà Lục Bắc Nghiêu không hề hay biết. Cô học được cách cúi người khom lưng với người khác, học được cách tồn tại. Sau khi học được cách hòa nhập với xã hội này, cô sẽ mỉm cười lấy lòng và chăm chỉ học các kỹ năng sinh tồn.
Chu Tây buộc bản thân mình phải trưởng thành và tạo ra một con người hoàn hảo.
Chu Tây đưa tay ra lấy giấy, Lục Bắc Nghiêu đưa giấy cho cô: “Em không quay lại kiểm tra sao?”
“Không có thời gian.” Chu Tây không nhận giấy của Lục Bắc Nghiêu, tự rút hai tờ giấy lau tay, nhìn về phía anh.” Anh tiếp tục ở trong toilet nữ, anh muốn thân bại danh liệt sao?”
Lục Bắc Nghiêu dựa vào bên kia bồn rửa tay, hàng lông mi dày đậm khẽ nâng lên, đôi mắt đen nhanh như mực tĩnh lặng, giọng nói hơi khàn khàn: “Em nên đi kiểm tra, gần đầu có đau đầu không?”
“Liên quan gì đến anh sao?” Chu Tây mở cửa ra muốn đi, đột nhiên quay đầu nhìn lại: “Sao anh biết tôi đau đầu?”
“Mấy ngày hôm trước anh quay về thăm chú thì dì Đổng nói lúc trước em đau đầu không ngủ ngon giấc.” Đôi mắt thâm trầm của Lục Bắc Nghiêu nhìn chằm chằm vào Chu Tây: “Nếu còn đau đầu thì đi bệnh viện xem đi, đừng tự chuẩn đoán nữa.”
“Anh ít đi thăm bố tôi đi, chúng ta đã chia tay rồi, mặc dù tôi vẫn chưa nói cho bố biết nhưng lần này quay về tôi sẽ nói, anh đừng đi kích thích ông ấy nữa.” Trong lòng Chu Tây cảm thấy hơi khó chịu, đi đâu cũng có thể gặp mặt Lục Bắc Nghiêu? Sao trước kia Lục Bắc Nghiêu không nhàn rỗi như vậy? Muốn gặp anh một lần còn khó hơn cả lên trời.
Chu Tây không thèm nhìn Lục Bắc Nghiêu, kéo cửa đi ra ngoài.
“Bây giờ nhà em cũng không thiếu tiền đến thế, em đừng làm bất cứ mọi chuyện để kiếm tiền nữa. Em dọn đến vườn hoa hồng đi, anh đã đưa chìa khoá cho dì Đổng rồi. Tất cả đồ đạc của anh đều đã được dọn đi rồi, căn hộ kia vốn dĩ là của em.” Lục Bắc Nghiêu hoà hoãn lại cảm xúc, giọng nói chậm rãi: “Em không cần phải xã giao nữa đâu, cả trai lẫn gái trên bàn cơm có suy nghĩ gì em đều không biết rõ, giới giải trí này không hề sạch sẽ như em nghĩ đâu. Nếu tiêu thần có ý tốt thì anh ta không nên để em tham gia vào những bữa tiệc như thế này.”
Công kích người đại diện của nhau là sở thích quái quỷ gì vậy?
Lúc đầu Chu Tây muốn châm chọc lại, chạm vào ánh mắt của Lục Bắc Nghiêu, hôm nay cô mặc áo thun quần jean, một tay đút vào túi quần: “Tại sao tôi lại muốn đồ của anh? Tôi không có bất cứ hứng thú gì với đồ của anh cả.”
“Cái đó vốn thuộc về em.”
“Đó là của anh, chúng ta chia tay dứt khoát. Tôi cảm ơn, tôi không cần.” Chu Tây mở cửa ra đi ra ngoài hoàn toàn, cô không muốn đồ của Lục Bắc Nghiêu, một cắc cũng không muốn, cô không liên quan gì đến Lục Bắc Nghiêu cả.
Cô ghét nhất là dây dưa với người yêu cũ.
“Anh chưa bao giờ muốn em tham gia vào giới giải trí này, không ngờ cuối cùng em vẫn đi trên con đường này.” Giọng nói của Lục Bắc Nghiêu vang lên sau lưng, khàn khàn trầm thấp: “Dù như thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ mình… Chu Tây, xin lỗi, anh yêu em.”
Chu Tây quay đầu lại, đôi mắt đen trắng sắc bén: “Bây giờ anh nói những lời này là có ý gì?”
Bâu không khí yên tĩnh, câu nói này của Lục Bắc Nghiêu chẳng khác nào áo bông mùa hè và chiếc quạt hương bồ mùa đông.
“Công việc của tôi, người đại diện của tôi sẽ sắp xếp.” Chu Tây khẽ hất cằm lên, cô đứng thẳng người, tấm lưng gầy gò mỏng manh có thể nhìn thấy rõ đường nét của bả vai. Xương quai xanh hơi mỏng kéo dài đến tận sâu bên trong, cô xinh đẹp trong trẻo, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, còn muốn châm chọc thêm mấy câu nữa.
Hốc mắt Lục Bắc Nghiêu bỗng đỏ bừng, nước mắt lăn xuống.
Lục Bắc Nghiêu khóc thực sự rất rung động lòng người, trái tim Chu Tây vô thức đau đớn, cào xé cô một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại, sắc mặt có chút khó coi, hơi thở gấp gáp. Cô cũng không biết tại sao mình lại đau lòng, chỉ là rất muốn khóc, nước mắt trào ra hốc mắt: “Fans của anh nói tôi trèo cao anh, hút máu anh. Trần Chu nói nếu tôi rời khỏi anh thì tôi chẳng là cái thá gì cả, anh nói, tôi đừng ầm ĩ nữa.”
“Anh xin lỗi.” Lục Bắc Nghiêu nói.
Chu Tây lấy kính râm từ trong túi ra đeo vào, một khi đeo kính râm vào thì sẽ không còn yêu ai nữa
“Vô dụng thôi.” Chu Tây đút một tay vào túi quần, lý trí lấn át tất cả, đè nén toàn bộ cảm giác làm ra vẻ này xuống, ngẩng đầu đi ra ngoài: “Tôi không cần anh nữa rồi.”
Không khí yên tĩnh, tựa như trên thế giới này chỉ còn một mình anh. Lục Bắc Nghiêu đứng đó một lúc lâu, anh lấy hộp thuốc ra lấy một điếu thuốc cắn ở trên môi, nhưng không biết nên châm lửa như thế nào. Anh nhìn ngón tay của mình, các đốt ngón tay rất dài, lục bắc thâm đưa tay lên giật giật một chút.
“A?” Dì dọn dẹp vệ sinh vừa đi vào đã nhìn thấy một người đàn ông, bà ta lập tức lui về phía sau nhìn tâm biển trên cửa, sau khi chắc chắn là toilet nữa mới nói: “Đây không phải là toilet nữ sao? Cậu là ai?”
“Đi nhầm.” Giọng nói Lục Bắc Nghiêu khàn khàn, cầm điếu thuốc ném vào thùng rác, lấy khẩu trang ra đeo lên. Trên khuôn mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, đôi mắt đen âm u không có ánh sáng: “Xin lỗi.’
Đôi chân dài bước ra ngoài.
Mãi một lúc lâu sau, dì dọn dẹp vệ sinh mới lấy lại tinh thần thì người đã đi mất. Bà ta vỗ vỗ ngực thở phào một hơi, muốn gọi người lại nhưng đã muộn, trong lòng mắng mỏ tên tiểu thư thoạt nhìn cũng sáng sủa đẹp trai nhưng sao lại đáng khinh như vậy? Đi vào toilet nữ?
——————
Bây giờ Chu Tây không có bất cứ hứng thú gì với chuyện tình cảm, kiếm tiền không tốt sao? Độc lập không tốt sao? Tại sao lại phải nghe mấy lời ong bướm của tên cẩu nam nhân kia?
Gần đây giang kiều cũng trốn tránh cô, Chu Tây không biết cô ta và Lục Bắc Nghiêu đã phát triển đến mức nào, bây giờ chỉ cầu mong sao hai người này nhanh chóng khoá chặt lại với nhau, tuyệt đối đừng can thiệp vào chuyện của cô nữa.
Xin lỗi, một người nữ phụ rớt tuyến trước như cô không thể tiếp tục được nữa, không thể đồng hành cùng bọn họ hết cốt truyện.
Tạm biệt.
Cô chỉ muốn phấn đấu với sự nghiệp của mình và khiến mình nhanh chóng thành công. Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây như thế nào đi nữa cũng đều là chuyện của quá khứ, đời người có bao nhiêu bảy năm? Chu Tây đuổi theo Lục Bắc Nghiêu bảy năm trời, thật lãng phí thời gian.
“Chu Tây.”
Chu Tây ngẩng đầu lên nhìn Tần Di đang sải bước về phía này, Tần Di hỏi: “Uống nhiều quá sao?”
“Ừ.” Chu Tây rất quan tâm đến mặt mũi, uống nhiều quá cũng không nói gì, cố gắng duy trì sự ưu nhã của mình. Mái tóc dài của cô buông xõa trên vai, khuôn mặt to bằng bàn tay trắng nõn trong trẻo, đeo một chiếc kính râm thật lớn, chiếc kính râm kia che khuất đi nửa khuôn mặt.
“Muốn về chưa?”
“Chị đi lấy túi xách giúp em đi, em ở đây chờ chị.” Chu Tây không muốn đi vào, bây giờ cô có thể nôn ra bất cứ lúc nào, nếu nôn ra trước mặt mấy vị khách kia thì thật là mất mặt.
Trợ lý đi lấy túi xách, Chu Tây dựa vào tường chờ đợi, một lát sau, tần di và người phụ trách sản phẩm cùng nhau đi ra ngoài. Người phụ trách sản phẩm kia đã uống không ít rượu, sắc mặt đỏ bừng, vừa mới bước đến đã nhào vào vai Chu Tây: “Về rồi sao? Tối nay còn muốn mời cô đi hát nữa mà.”
Bàn tay anh ta vừa mới đặt lên vai Chu Tây đã bị tần di dứt khoát túm lấy cổ tay rồi bẻ ngoặt ra sau lưng ấm trên tường, người phụ trách sản phẩm kia bị cảm giác đau đớn làm chi tỉnh táo lại: “Mẹ kiếp, làm gì vậy?”
Chu Tây quay đầu lại nhìn tần di, khoé miệng nhếch lên rồi lập tức đè xuống, thân thủ này của tần di, cô phải đi theo học hỏi mới được, kỹ thuật phòng thân của Chu Tây thực sự kém hơn rất nhiều so với cô ấy.
Tần di buông tay đối phương ra, mặt không đổi sắc vuốt phẳng nếp nhăn trên bả vai giúp anh ta, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi uống nhiều quá rồi, lúc nãy nhìn thấy trên cô tay ngài có một con muỗi nên mới ra tay.”
Người phụ trách nhãn hàng nhìn chằm chằm vào tần di, lại nhìn về phía Chu Tây, Chu Tây nói: “Tôi cũng thấy muỗi.”
Mẹ nó! Đang chơi anh ta sao? Nhưng cũng chính vì thế mà người phụ trách kia đã tỉnh táo lại. Cô trợ lý này của Chu Tây biết võ đúng không? Chỉ một cái chớp mắt đã ra tay quá độc ác.
Nhưng nếu tiếp tục ầm ĩ nữa thì sẽ không còn bậc thang mà xuống, phía sau Chu Tây là nhà họ Mạnh, anh ta không thể đắc tội nổi.
“Cảm ơn cô đã đập muỗi giúp tôi.”
“Tôi đi trước đây.” Chu Tây nói: “Tạm biệt.”
Hai người xuống lầu lên xe, Chu Tây mới bật cười thành tiếng: “Cảm ơn chị.”
Cô nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của người đàn ông kia, không nhịn được muốn cười. Anh ta muốn chết sao? Chạm vào bả vai cô?
“Đây là công việc của chị.” Tần di quay vô lăng, lái xe rời đi: “Nếu anh ta dám đụng đến, hôm nay chị nhất định sẽ phế bỏ anh ta.”
Chu Tây dựng ngón tay cái lên, nữ trung hào kiệt.
“Tiêu tổng nói, nếu đánh chết thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm.” tần di liếc mắt nhìn Chu Tây từ trong kính chiếu hậu, Chu Tây giống như một cô em gái nhỏ, trắng trẻo mềm mại, giống như một nụ hoa sắp nở cần được bảo vệ chăm sóc: “Lần trước ở trên sân khấu, chị ra tay chậm, suýt chút nữa đã khiến em bị thương, xin lỗi.”
Trước khi ký hợp đồng với Chu Tây, tiêu thần đã biết tính cách của Chu Tây không tốt nên mới cố ý tìm cho cô một người trợ lý biết võ, không phải đánh Chu Tây mà là đánh những người trêu chọc Chu Tây.
Tiêu thần ghê tởm như vậy, cũng không phải chưa từng làm chuyện này.
“Lần trước ở trên sân khấu chị đang ở cách xa em mà.” Chu Tây rất cảm động, tất cả mọi người đang bảo vệ cô, lặng lẽ bảo vệ, mọi người không nói gì nhưng vẫn đang làm: “Cảm ơn chị.”
Wechat vang lên một tiếng, Chu Tây cầm điện thoại di động lên nhìn xem thì thấy tin nhắn của mạnh hiểu gửi đến.
[Chị gái, cuối cùng thì Lục cẩu cũng đã kết nối với 3G?]
Mạnh hiểu chụp ảnh màn hình nội dung bài viết INS của Lục Bắc Nghiêu lại, một bức ảnh tràn ngập bóng tối, kèm theo chú thích: [Tôi đã đánh mất viên kim cương quý giá nhất.]
Mạnh hiểu: [Lục cẩu làm ra vẻ con mẹ nó, viên kim cương quý giá nhất? Mất đi mới biết quý trọng sao? Mới biết đây là kim cương sao? Chẳng phải lúc trước fans của anh ta kêu gào cậu là mắt ca sao? Bây giờ tớ đang ẩn nấp trong group fans của Lục cẩu xem bọn họ nổi điên, hình ảnh cực kỳ vui mắt.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...