Chu Tây lên hot search, đã có người cắt hình ảnh trên buổi phát sóng trực tiếp ra, Chu Tây kéo Giang Kiều ra sau lưng mình, tung chân đá người rồi tát vào mặt, đòn tấn công dành cho gã lưu manh giống hệt sách giáo khoa.
Quá đẹp mắt.
Cô mặc trên người một chiếc váy dài màu đen, để mặt mộc, đôi mắt xinh đẹp trong veo. Khi nhấc chân lên, làn váy tung bay, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài, vạt áo bay lên giống hệt như một nữ hiệp.
Hành động cũng vô cùng hào hiệp.
Bài viết Weibo này đã được chia sẻ hơn 100.000 lần, 80.000 bình luận, Chu Tây lên hot search, lần này không liên quan đến Lục Bắc Nghiêu, cũng không liên quan đến người đàn ông kỳ quái nào, là bản thân cô tự đi lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều đáng kinh ngạc nhất trong bức ảnh động này là Chu Tây đang để mặt mộc, bởi vì vài phút trước đó phía bên nhãn hiệu đã yêu cầu cô phải tây trang trước mặt mọi người. Chu Tây để mặt mộc, làn da trắng trẻo trong suốt tựa như ngưng chi bạch ngọc, đôi mắt trong veo mang theo vẻ đẹp sắc bén.
Chuyện gì đã xảy ra với cô gái đó vậy? Cô gái đó lúc trở nên mạnh mẽ chẳng khác nào một người đàn ông. Hiện trường nhiều nhân viên bảo vệ như vậy đều đang ăn phân, gã lưu manh kia xông lên, cô dứt khoát xử lý.
Những người đã từng mắng chửi Chu Tây trước đó bắt đầu hoài nghi nhân sinh, Chu Tây thực sự có tồi tệ như vậy không? Sao lúc nãy cô ngầu quá vậy? Đến cả Giang Kiều còn không hoà hợp với cô, fans của Giang Kiều ngày ngày lên Weibo mắng Chu Tây, nhưng Chu Tây lại lấy ơn báo oán, đây mới thực sự là nữ hiệp.
Chỉ trong một thời gian ngắn, số lượt theo dõi Weibo của Chu Tây đã tăng lên 5,6 triệu.
“Tôi có cần đăng Weibo không?” Chu Tây lướt xem bình luận, mọi người đều đang điên cuồng gào thét.
“Nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, tự bảo vệ mình.” Tiêu Thần nói: “Tôi có thể đăng giúp cô.”
Chu Tây cực kỳ không thích người khác chạm vào đồ đạc cá nhân của mình.
Chu Tây soạn bài viết Weibo: “Mọi người chú ý an toàn, khi gặp nguy hiểm, trước tiên phải phán đoán tình cảnh của bản thân, đánh thắng được thì đánh, không đánh lại được thì chạy. Cuối cùng hy vọng tất cả các cô gái đều không bị tổn thương.”
Bài viết vừa được đăng tải, chỉ vài giây ngắn ngủn đã có hàng trăm lượt tương tác bên dưới khu vực bình luận.
[Tỷ tỷ, chị thật dũng cảm.]
[Tây tỷ quá mạnh mẽ, nhưng mà vẫn phải khiển trách bên nhãn hàng, truy cứu trách nhiệm. An ninh hiện trường quá tệ, ngộ nhỡ đối phương có dao làm bị thương người khác thì sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm?]
[Thanh xuân của tôi đã trở về rồi! Tây tỷ, chị còn nhớ em không? Em là fans cũ đây.]
Điện thoại vang lên, là của Mạnh Hiểu, Chu Tây bắt máy: “Tớ không sao, đừng lo lắng.”
“Về phương diện đánh người, chị em tốt của tớ chưa từng thua kém người khác.” Giọng nói mang theo ý cười của Mạnh Hiểu vang lên, nói: “Đánh hay lắm, nhưng người cậu bảo vệ là Giang Kiều, tớ rất không hài lòng.”
“Cho dù là ai đang ở vị trí đó, tớ cũng sẽ bảo vệ.” Chu Tây coi thường gã đàn ông khốn nạn kia, cô vẫn luôn dũng cảm trước những chuyện này: “Bắt nạt con gái trước mặt mọi người, bản chất quá tệ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sau này nếu gặp chuyện tương tự thì phải sử dụng vũ khí, cậu nhìn thấy chiếc gương trong tay không? Cậu lên cầm gương đánh gã đó.”
Trong đầu Chu Tây đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng, Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ, đội mũ và khẩu trang che khuất khuôn mặt, cầm ống thép dưới mặt đất bãi đỗ xe và đánh chết một người đàn ông đang cuộn tròn trong góc.
Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông kia vang vọng khắp bãi đậu xe ngầm, nhưng Lục Bắc Nghiêu vẫn luôn đập đến khi người kia bất động, anh xách theo ống thép quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt bọn họ chạm vào nhau.
“Tây Tây, cậu đang làm gì vậy? Sao lại không nói gì?” Mạnh Hiểu hét lên ở đầu dây bên kia điện thoại: “Alo alo alo? Này cô bạn, cậu trả lời tớ đi chứ! Nhanh lên.”
Đó không phải là hình ảnh trong phim mà là chuyện đã xảy ra ngoài thực tế. Người Lục Bắc Nghiêu đánh chính là gã nhiếp ảnh gia đã quấy rầy Chu Tây kia. Sau khi uống rượu xong về nhà, gã ta vừa mới xuống xe đã bị người ta tập kích tấn công và đánh gãy một chân một tay. Điều cực kỳ trùng hợp chính là ngày hôm đó, toàn bộ camera giám sát của bãi đậu xe ngầm kia bị hỏng, cho dù gã ta báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì, sau đó gã ta lên Weibo bán thảm nhưng không có bất cứ phản hồi.
Đoạn ký ức kia rất mơ hồ, giống như đang ngắm hoa trong sương mù, chỉ nhớ rằng Lục Bắc Nghiêu đã từng nói nếu gặp những chuyện như thế này, đầu tiên là phải cầm một thứ gì đó đánh người, nhìn thấy cái gì thì cầm cái đó, đập được là được.
Ký ức này là của Chu Tây trước đây sao? Nhưng lại sao lại đứt đoạn từng mảnh?
Với tính tình kia của Lục Bắc Nghiêu mà cũng ra tay đánh người? Còn đánh tàn nhẫn như thế?
“Tây Tây? Bảo bối? Cục cưng? Honey?” Ở đầu dây bên kia, Mạnh Hiểu đang gọi những cái tên cực kỳ ghê tởm: “Em yêu? Bảo bảo?”
“Tớ vừa mới thất thần.” Chu Tây vuốt tóc ra sau tay, nhưng đoạn ký ức nảy ảnh hưởng rất lớn đến cô: “Tớ biết rồi, lần sau tớ nhất định sẽ cầm vũ khí đánh.”
“Không nên có lần sau thì hơn, tốt nhất là cả đời này đừng bao giờ gặp lại chuyện đó nữa.” mạnh kiều nói: “Giang Kiều có bắt nạt cậu ở đoàn làm phim không?”
“Cô ta dám sao?” Chu Tây khẽ cười, khoé miệng cong lên.
Đúng là không dám, Mạnh Hiểu nói: “Cô ta ký hợp đồng mới với công ty Truyền thông Kình Ngư, tổng giám đốc công ty Kình Ngư rất thân thiết với tớ, tốt nhất là cô ta nên kẹp chặt cái đuôi làm người đi, nếu dám gây chuyện, tớ sẽ cho cô ta nếm thử sức mạnh của tư bản đáng sợ thế nào.”
“Gần đây cậu thế nào?” Chu Tây hỏi.
“Khá tốt, ăn gì cũng ngon, chỉ là hơi mệt thôi, khoảng thời gian này tớ chạy các dự án và sắp mệt đến mức thành con quay rồi, chỉ muốn chết thôi. À đúng rồi, tớ nghe nói một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lục Bắc Nghiêu chấm dứt hợp đồng với Trần Chu rồi.”
“Tại sao?”
“Cụ thể thì tớ không biết, nhưng gần đây phòng làm việc của anh ta cũng rất loạn. Nói trước nhé, tớ đứng cùng một phe với cậu, tớ cực kỳ ghét Lục Bắc Nghiêu, được rồi, nói chuyện phiếm thôi. Trần Chu vẫn luôn bám trên người Lục Bắc Nghiêu hút máu, vật chủ muốn thoát thân, có lẽ Trần Chu sẽ không bỏ qua cho anh ta. Chuyện này chắc chắn sẽ xé, xem náo nhiệt thôi.”
“Vậy thì sẽ rất náo nhiệt.”
“Tớ không ngờ Lục Bắc Nghiêu sẽ xoá Weibo, nước đi này quá điên cuồng, fans của anh ta đang gào khóc cực kỳ thê thảm. Bọn họ đang bị như thế, ai bảo bọn họ giở trò, ngày ngày “xé” nát thế giới ở trên Weibo, bây giờ thần tượng của mình không chơi cùng nữa, xé trong cô đơn đi.”
Chu Tây lại bắt đầu đau đầu, cô xoa xoa huyệt thái dương, không trả lời.
“Fans và minh tinh là mối quan hệ cùng sống cùng chết.” Chu Tây chống trên huyệt thái dương, nghĩ đến tình cảnh của mình: “Không thể nói ai đúng ai sai, lập trường của mỗi người mỗi khác.”
“Mẹ nó! Cậu cậu cậu cậu cậu cũng có thể nói ra những điều này? Cậu vẫn là Chu Tây sao? Chẳng phải cậu rất ghét những người hâm mộ não tàn sao?”
Chu Tây suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ là tớ ý thức được, khán giả và fans đều giống như cha mẹ áo cơm của mình cũng nên.”
Mạnh Hiểu phát ra tiếng chửi hề vô cùng bi thảm: “Cậu thay đổi rồi, Chu Tây, cậu thay đổi rồi! Cậu thế mà sẽ nhắc đến bốn chữ cha mẹ áo cơm! Cậu không phải là cẩu tử mà tớ quen biết trước đây.”
Chu Tây thở dài: “Cuộc sống khó khăn, Tây Tây thở dài.”
Sau khi cúp máy, Chu Tây kiểm tra các cuộc gọi nhỡ, Lục Bắc Nghiêu gọi hơn năm mươi cuộc, Chu Tây kéo vào blacklist toàn bộ, Tô Thần Nghiêm và mạnh thần đều đang hỏi thăm tình hình cả cô trên Wechat, Chu Tây trả lời không sao cả.
“Chu Tây, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Tiêu Thần bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Chu Tây một lát, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Trước đó cô chụp ảnh tạp chí, giữa chừng đánh nhiếp ảnh gia rồi cuối cùng không chụp nữa, chuyện này là sao vậy?”
“Anh ta quấy rối tôi.” Trên mặt Chu Tây không có bất cứ cảm xúc gì, cô vẫn còn đang lướt Weibo, ánh sáng từ cửa kính xe chiếu vào rồi rơi xuống trên da thịt trắng nõn của cô, tại sao Chu Tây lại đánh người thuận tay như thế? Tại sao phản ứng lại nhanh như vậy?
Bởi vì cô đã trừng trải qua.
Nhưng Chu Tây quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tiêu Thần hơi khó chịu, người ta đều nói cô ta thiên kim tiểu thư, nói là cô muốn cái gì thì sẽ có cái đó, tính tình kiêu căng ngang ngược, đúng là cô rất kiêu ngạo, nhưng cô thực sự ngang ngược sao?
“Tại sao lại không công khai?”
Động tác bấm điện thoại của Chu Tây dừng lại, cô dạy người khác dũng cảm nhưng chính bản thân cô lại sợ hãi. Năm đó cô có rất nhiều băn khoăn lo lắng, bởi vì hai người công khai, sự nghiệp của Lục Bắc Nghiêu chịu ảnh hưởng nặng nề và rơi xuống thung lũng, bản thân cô cũng đang ở nơi đầu sóng ngọn gió. Sức khoẻ của bố cô không tốt, nếu biết cô ở bên ngoài bị người ta bắt nạt như thế, nhất định sẽ tức điên lên.
Quá nhiều nỗi băn khoăn.
Người viết blog mà Tiêu Thần xem được là một trợ lý đã từng tham gia vào buổi chụp ảnh của Chu Tây năm đó, hôm nay nhìn thấy hot search này, không biết là đang cọ nhiệt hay là lương tâm nổi dậy.
Nên đã đăng tải một bài viết thật dài kể lại chuyện ba năm trước.
Nhiếp ảnh gia kia quấy rối Chu Tây, Chu Tây mới đánh tên nhiếp ảnh gia đó. Vào thời điểm ấy, phía bên công ty tạp chí bao che cho nhiếp ảnh gia, chèn ép Chu Tây và bôi đen cô khắp mọi mặt trận, tuyên bố sẽ bêu xấu Chu Tây. Khi đó nhà họ Chu đã có dấu hiệu sa sút nên không có cách nào đáp trả công ty tạp chí kia.
Từ đầu đến cuối, Chu Tây không làm gì sai cả nhưng lại bị bôi đen nhiều năm như vậy.
[ Suốt ba năm qua, mỗi lần nhìn thấy cái gọi là tư liệu đen của Chu Tây đó, tôi đều khó chịu suốt cả đêm, tôi biết rõ mọi chân tướng sự thật nhưng tôi không thể nói. Hôm nay nhìn thấy hot search này, thực sự quá xấu xa, bao nhiêu năm trôi qua, nhưng người con gái ấy vẫn dũng cảm như vậy. Một mình cô ấy chiến đấu hăng hái, không sợ bất cứ thế lực gì.]
Hình ảnh kèm theo bên dưới là lịch sử trò chuyện của nhiếp ảnh gia với bị lãnh đạo cấp cao nào đó, bằng chứng thép.
Tiêu Thần đưa điện thoại cho Chu Tây xem, Chu Tây không cầm máy là chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đưa tay lên xoa xoa giữa chân mày, ngay sau đó thả tay xuống tiếp tục lướt weibo: “Đã qua rồi.”
“Qua là qua thế nào? Những chuyện đó vốn dĩ không phải lỗi của cô, tại sao cô lại phải nhận vơ?” Tiêu Thần tức giận đến mức sắp bùng nổ rồi, tại sao Chu Tây lại bình tĩnh như vậy chứ? Giới giải trí là nơi để cô bình tĩnh thản nhiên như thế sao? Tiêu Thần nghĩ đến việc có lẽ những tư liệu đen mà anh ta biết đến cũng là giả lại cảm thấy cực kỳ khó chịu. Niềm vui chè chén say sưa của đám bạo dân internet này thực sự đều là chính xác sao?
“Nếu tôi công khai, bố tôi vì tôi mà đi giết người thì phải làm sao bây giờ?” Chu Tây quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Còn có một câu trả lời, cô không thể nhắc đến hay nghĩ về nó nữa, chỉ cần nghĩ sẽ cảm thấy đau đầu: “Bọn họ tự làm bậy không thể sống, thời gian đã qua rồi, tôi không cần thiết phải canh cánh trong lòng.”
“Còn có gì là giả nữa? Tôi sẽ làm sáng tỏ cho cô, rốt cuộc cô bị sao vậy?” Tiêu Thần ấn giữa hai hàng chân mày, nói: “Mẹ nó, tên nhiếp ảnh gia chó chết kia, tôi phải đi tìm gã ta. Nếu gã ta vẫn còn làm trong giới giải trí này, tôi nhất định sẽ khiến gã ta chết một cách khó coi.”
“Tên kia đã đổi công việc rồi.”
“Hả?”
“Tay phải của anh ta đã bị gãy nát xương cốt, bị thương tật vĩnh viễn, cả đời này đều không thể cầm máy ảnh được nữa.” Chu Tây nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động tìm kiếm tên của nhiếp ảnh gia kia, bây giờ anh ta đang làm việc trong một doanh nghiệp nhỏ, đã rời khỏi giới giải trí lâu rồi. Trên baidu nói rằng lần đó anh ta bị tấn công và gãy nát xương tay phải nên buộc phải chia tay ngành công nghiệp nhiếp ảnh.
Hoàn toàn ăn khớp với trí nhớ.
“Đúng, xứng đáng, đây là báo ứng.”
Chu Tây cất điện thoại vào trong túi xách, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố nhanh chóng lùi về phía sau, tại sao trong trí nhớ của cô lại có cảnh tượng Lục Bắc Nghiêu bảo vệ cô như vậy? Tại sao lại không thể nói?
Sợ bố phát điên hay vì sợ Lục Bắc Nghiêu tức giận?
Nhưng tại sao Lục Bắc Nghiêu lại tức giận như vậy?
Ký ức lúc nãy lại trở nên rõ ràng, Lục Bắc Nghiêu cầm ống thép đánh người, ống thép đánh vào da thịt phát ra từng tiếng vang nặng nề, thậm chí còn có âm thanh xương cốt vỡ ra. Khi Chu Tây nhìn anh, Lục Bắc Nghiêu mới bình tĩnh lại một chút rồi thu hồi ống thép bước nhanh đến kéo Chu Tây rời đi.
Bọn họ chạy như bay ra bên ngoài ngồi trên xe, Lục Bắc Nghiêu ôm lấy Chu Tây hôn môi, hơi thở nóng bỏng hoà cùng với nước mắt ẩm ướt.
Chu Tây không cần bất cứ người nào liều mạng vì cô, cô không nói gì cả, mặc kệ người khác mắng cô như thế nào, bôi đen cô như thế nào, cô đều không đáp lại.
Nếu tối hôm đó cô không đi theo Lục Bắc Nghiêu, có lẽ Lục Bắc Nghiêu thực sự sẽ đánh chết tên cặn bã kia, vì tên cặn bã đó mà huỷ hoại Lục Bắc Nghiêu, không đáng.
Tại sao đoạn ký ức này lại bị Chu Tây phong tỏa trong đầu? Nó đóng vai trò như thế nào trong toàn bộ mối quan hệ của bọn họ? Rốt cuộc trước khi Chu Tây bị tai nạn xe cộ đã xảy ra chuyện gì?
Trong truyện gốc không có cảnh này, nhân vật Lục Bắc Nghiêu trong truyện gốc là một nam thần lạnh lùng trầm mặc, sao có thể đánh người được? Hình tượng con người sẽ thay đổi theo thời gian, điều này cô có thể hiểu được, suy cho cùng đó cũng là ảnh hưởng của việc cô tự thay đổi quỹ đạo của bản thân. Nhưng tại sao hình tượng trong quá khứ lại thay đổi? Điều này cực kỳ bất hợp lý.
Điện thoại di động vang lên, Chu Tây thu cảm xúc lại lấy điện thoại ra thì nhìn thấy Wechat của Giang Kiều: “Tối nay có thời gian không? Mời cô ăn một bữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...