Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Giang Kiều lập tức có một cảm giác giống như chó liếm vào má, tại sao cô ta lại phải dậy sớm để đánh giá cao diễn xuất của Chu Tây? Ngủ nướng một giấc trong khách sạn không phải tốt hơn sao? Có phải cô ta bị bệnh rồi không? Cung cấp tư liệu sống giẫm đạp đoàn đội của Chu Tây được không?
“Kỹ năng diễn xuất của chị Tây có thể sánh ngang với những người khác, tất cả đều do bị tình yêu trì hoãn.” Một tiếng cảm thán vang lên sau lưng cô ta: “Đàn ông có gì tốt chứ? Sự nghiệp không thơm sao? Cúp giải thưởng sẽ phỏng tay sao?”
Giang Kiều quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Thần Nghiêm đang đút một tay vào túi quần dựa người trên lan can, anh ta mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, bởi gì đôi mắt hẹp dài luôn ngậm ý cười nên thoạt nhìn có chút không đừng đắn. 
Đối với người ngoài, hình tượng của Tô Thần Nghiêm đơn giản chỉ là một chú thỏ trắng tự kỷ, nhưng bên trong lại cợt nhả phóng túng, suốt ngày lảm nhảm vô nghĩa, tựa như anh ta có một cái miệng quá dài vậy. 
Ánh mắt Tô Thần Nghiêm rũ xuống nhìn Giang Kiều, nụ cười của anh ta càng sâu hơn nữa: “Nếu không phải năm đó chị Tây công phải với Lục Bắc Nghiêu thì bây giờ chị vẫn còn đang làm một nha hoàn bưng trà đổ nước đấy.” Anh ta hơi khựng lại, khoé môi cong lên, ý cười càng sâu: “Chị nên cảm ơn Lục Bắc Nghiêu đã cho mình cơ hội đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Giang Kiều lập tức thay đổi, nhìn Tô Thần Nghiêm trong chốc lát rồi nói bằng khẩu hình: “Ngu ngốc.”
Tô Thần Nghiêm cười sặc sụa, dựa vào lan can. 
Giang Kiều xoay người rời đi, Tô Thần Nghiêm ngước mắt tiếp tục nhìn người phụ nữ đang quay phim. Cô mặc một bộ đồ đỏ rực như lửa, xinh đẹp tựa như đoá hoa tulip nở rộ tràn ngập khắp núi đồi, ánh mắt sắc bén và tính xâm lược. 
Một Chu Tây như vậy thật tốt. 
Chu Tây và hồ ứng khanh diễn với nhau cực kỳ đã ghiền, hồ ứng khanh rất chuyên nghiệp, anh ta có thể khiến Chu Tây nhập vai nhanh hơn nữa, gần như chỉ một lần đã qua, hiệu suất cực kỳ cao. 
Vì thế tổ quay của bọn họ đã hoàn thành sớm hơn dự kiến, chỉ còn lại Giang Kiều và Tô Thần Nghiêm. Kỹ năng diễn xuất của Tô Thần Nghiêm thực sự không được, Chu Tây xem qua vài lần, anh ta đóng phim thần tượng còn ổn, nhưng khi đặt trên thể loại phim chính thống này thì…
Kỹ năng diễn xuất của mọi người đều khá tinh tế, nên có vẻ một mình anh ta làm ẩu với công trình bã đậu. Yêu cầu của đạo diễn lại cao, nếu đã không đạt tiêu chuẩn bị đạo diễn sẽ yêu cầu diễn đi diễn lại.
Anh ta diễn thì Giang Kiều sẽ phải diễn cùng. 
Bên kia, Giang Kiều đang sốt ruột đến tức giận, toàn bộ đoàn làm phim đang nhìn đấy, Chu Tây đã hoàn thành với số điểm tuyệt đối, cô vốn được mệnh danh là đại diện của lớp diễn viên trẻ thế hệ mới, không thể bị đánh bại bởi Chu Tây được. 
Nhưng càng sốt ruột lại càng tệ, vì thế hành trình ở thành phố B của bọn họ đã kéo thêm một ngày. 
Đêm mùng 8, tiêu thần đến đây và đưa đến cho Chu Tây ba bản hợp đồng quảng cáo. 

Một là hợp đồng đại diện lĩnh vực ô tô toàn quốc của nhà họ Mạnh, hợp đồng ba năm, phí đại diện là 5 triệu tệ. 
“Đây là do Mạnh tổng đưa đến đây, giả cả thấp hơn giá thị trường, nhưng xét đến việc danh tiếng của cô bây giờ vẫn chưa hoàn toàn đi lên, tôi cảm thấy giá cả này vẫn khá ổn.” tiêu thần đưa hợp đồng đến cho Chu Tây, nói: “Một hợp đồng đại diện khác Mạnh tổng cảm thấy không phù hợp với cô nên không để cô xem. Mấy cái đã được chọn ra này đều là cái phù hợp cho cô lựa chọn, tôi đề nghị cô nên tiếp nhận hợp đồng đại diện ô tô này. Hai hợp đồng khác sẽ không lớp như thế, chỉ là một chương trình khuyến mãi nhỏ, cô có thể chọn hoặc không chọn.”
Tiêu thần không ngờ rằng mạnh đình thâm thực sự sẽ hỏi thăm chuyện của Chu Tây, can thiệp vào lịch trình làm việc của nghệ sĩ. Lúc đầu hợp đồng đại diện mà tiêu thần chọn cho Chu Tây là nội y của phụ nữ, phí đại diện cũng khá ổn. 
Nhưng mạnh đình thâm trực tiếp gạt bỏ, anh ta can thiệt một cách mạnh mẽ. Chu Tây không thể chụp quảng cáo nội y, Chu Tây không thể nhận những hợp đồng đại diện có liên quan đến chuyện tình cảm, hay để cô ấy tạo dựng hình tượng tiểu tiên nữ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu thần suy đi xét lại những hợp đồng đại diện trong tay, cũng chỉ còn lại mấy cái này. 
“Một cái là bạn thân của hãng nước cô gái rừng rậm, phí phát triển là năm trăm ngàn. Một cái là đại sứ phát triển của một nhãn hiểu mỹ phẩm dưỡng da tuyến hai nội địa, phí của cái này nhiều hơn một chút, hai triệu.”
“Ba hợp đồng này không xung đột với nhau chứ?”  Bạn thân thì không cần chụp quảng cáo, thời gian quảng bá có lẽ là một hai ngày gì đó, cùng lắm là phối hợp với bên nhãn hàng thực hiện phát sóng trực tiếp quảng cáo. Cô gái rừng rậm là một nhãn hàng nước uống có một mức độ nổi tiếng rất cao trong nước. Phát triển cũng không cần phải chụp quá nhiều quảng cáo, những kiểu nhãn hàng nhìn chỉ nhìn trúng nghệ sĩ có sức hot trong một thời gian ngắn và lợi dụng sức hot này để phát triển. Một chuỗi của bọn họ có thể có rất nhiều đại sứ phát triển, mục đích cực kỳ đơn giản, bán được hàng.
Tiêu thần nhìn chằm chằm vào Chu Tây trong chốc lát: “Cô muốn nhận hết sao? Cô vẫn còn đang đóng phim, Trịnh Vinh Phi yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với diễn viên. Một hai hợp đồng quảng cáo anh ta có thể chịu đựng được, nhưng nếu nhận quá nhiều và suốt ngày chạy ra ngoài, Trịnh Vinh Phi chắc chắn sẽ mắng người.”
Trước đó Trịnh Vinh Phi đã từng có một vài diễn viên như vậy, mấy người kia liên tục nhận quảng cáo trong lúc đang ở đoàn làm phim của anh ta, anh ta trực tiếp thay thế người đó.
“Tôi sẽ nói với đạo diễn Trịnh, tôi không có vấn đề gì cả, còn phải xem thời gian của bên nhãn hàng có mâu thuẫn hay không thôi.” Ánh mắt trong trẻo sâu thẳm của Chu Tây nhìn về phía tiêu thần: “Tôi sẽ không ảnh hưởng đến việc đóng phim, cũng không ảnh hưởng đến hình tượng trong phim.”
“Nếu nhận hết thì cô sẽ tương đối vất vả đấy.”
“Bây giờ tôi rất thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền.” Chu Tây nói: “Tôi không sợ khổ, chỉ cần có tiền là được.”
Tiêu thần nhìn thẳng vào Chu Tây, anh ta đang xuất hiện ảo giác sao? Chu Tây nói không sợ khổ? Chu Tây chính là một người bị đứt tay một chút cũng cần phải đi khám gấp đấy. 
“Nhìn cái gì?” Chu Tây ngước mắt lên chạm vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tiêu thần, trái tim rơi lộp độp, sẽ không bị người khác nhìn ra đấy chứ? Linh hồn của cô xuyên vào trong Chu Tây: “Tiêu tổng, bây giờ nhà của tôi đã thế rồi, tôi lại chia tay với Lục Bắc Nghiêu, tôi cần tiền để nuôi gia đình.”
Kỹ năng diễn xuất của Chu Tây rất tốt, khoé môi cô khẽ cong lên nhưng lại không nở nụ cười, giống như đang tự giễu, thoạt nhìn khiến người khác cảm thấy đau lòng, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững: “Con người rồi cũng phải trưởng thành, phải gánh vác trách nhiệm.”

Không hiểu tại sao trong lòng tiêu thần cảm thấy hơi chua xót, anh ta quen biết Chu Tây đã lâu, lúc đầu còn định kỹ hợp đồng với cô, giá trị nhan sắc của Chu Tây có thể lăng xê, hát nhảy trong các chương trình cũng khá ổn. Nhưng mức độ giở trò của Chu Tây đã nhanh chóng bóp chết ảo tưởng của anh ta. EQ của cô thấp lại tuỳ hứng buông thả. 
Đạo lý đối nhân xử thế là thứ gì? EQ là thứ gì? Chu Tây không biết.
Tiêu thần đã từng rất ghét Chu Tây, quá ương bướng, quá tuỳ hứng. Nếu một người như vậy bị ngã ngựa, anh ta nhất định sẽ là người đầu tiên vỗ tay tỏ ý vui mừng. 
Chu Tây bị rơi đài, cô ngã nhào vào trong bụi rậm. 
Chu Tây hẹn mọn cạnh tranh vai diễn nữ ba nữ bốn, cúi đầu khom lưng với người ta. Cô thành khẩn nói muốn thay đổi hoàn thành, cô nghiêm túc đóng phim trước ống kính máy quay. Đại tiểu thư bướng bỉnh kia đã biến mất không còn nữa, tiêu thần đột nhiên trào dâng cảm giác buồn bực khác thường, thậm chí còn có chút tự trách. Có lẽ Chu Tây không sai, người sai chính là bọn họ?
Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ thành kiến, Chu Tây thực sự không thể chịu được như vậy sao?
Mỗi người trong giới giải trí này đều sống dưới một lớp mặt nạ, khi nhìn mặt nạ một thời gian dài, thỉnh thoảng nhìn thấy người thật, bọn họ sẽ không quen. Cứ nói đây là sai, nhưng cuối cùng cái gì là sai, cái gì là đúng?
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, không một ai có thể sống trong khuôn khổ của hình tượng mãi được. Bọn họ là những người đang sống, có thất tình lục dục, cởi bỏ ánh hào quang của minh tinh, bọn họ cũng chỉ là một người bình thường. 
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.
“Cảm ơn Tiêu tổng.”
Tiêu thần đứng dậy, thu hồi văn kiện chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới đi đến cửa, anh ta lại quay đầu nhìn lại: “Thực ra cô cũng không cần phải hoàn toàn tạo áp lực cho mình, cô của trước kia cũng không phải quá tệ, chỉ là khác biệt với lập trường của người khác.”
Chu Tây sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng, hốc mắt lập tức đỏ bừng. 
“Vậy sao?”
“Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể buông thả, chắc chắn không thể tuỳ tiện phá vỡ hợp đồng, người nào cũng phải ăn cơm. Cô đập vỡ bát cơm của người khác, bọn họ sẽ phải chết đói.” Bản chất của Chu Tây không xấu, chỉ là bị chiều chuộng thành hư, cô muốn gì Chu Khải Vũ đều cho cái đó, chiều chuộng đến mức khiến cô không biết gì về thế sự. Tiêu thần nghiêm túc nhìn Chu Tây, nói: “Tất cả mọi người trong giới giải trí này cần phải đeo mặt nạ để sống, cần phải già vờ, nhưng cô đừng quên rằng bên dưới lớp mặt nạ chính là bản thân mình. Cô cần tiền, tôi sẽ nhanh chóng tìm cơ hội giúp cô. Cô cũng không cần phải quá gấp, cứ từ từ đi tới. Nếu thực sự thiếu tiền, tôi có thể cho cô mượn, trong vòng 5 triệu tệ là được.”
“Mấy người nữa hợp đồng sẽ được ký kết, thời gian làm việc cụ thể tôi sẽ thông báo cho cô sau.” Tiêu thần nói: “Tôi đi trước đây, nghiêm túc đóng phim đi. Nếu không có tiền thì có thể kiếm, đàn ông không có cũng có thể tìm. Nhưng không bảo cô tìm ngay bây giờ, mấy năm nữa khi có kinh tế và sự nghiệp ổn định, hoàn toàn độc lập hẵng lựa chọn tình yêu.”

Cánh cửa phòng khép lại phát ra một tiếng vang nho nhỏ, tất cả những tiếng động đều biến mất, toàn bộ căn phòng im phăng phắc. Chu Tây liếm liếm khoé miệng, mỉm cười một chút. 
Cô trở về ngồi trước gương, nhìn bản thân mình trong gương. 
Thực ra thế giới này cũng không xấu xa như vậy, cũng không có nhiều ác ý như vậy, tình yêu của fans, tình yêu của người qua đường, tình thương bố mẹ, vẫn còn có nhiều người yêu Chu Tây. 
Thực ra cô cùng không đáng ghét như thế, đúng không? 
Dù sau ngay cả một người keo kiệt như tiêu thần cũng sẵn sàng cho cô mượn năm triệu tệ, đây chính là mặt mũi của Chu Tây trước kia.
Ngày mai sẽ phải đến Hoành Điếm, Chu Tây đưa tay lên vuốt tóc ra sau tai, dựa vào thành ghế suy nghĩ một lúc lâu mới đứng dậy đi thu dọn hành lý. Chuông điện thoại vang lên, Chu Tây cầm lấy điện thoại nhìn xem thì thấy người gọi đến là dì Đổng, cô nghe máy.
“Dì à?”
“Gần đây con có thời gian không? Có thể về nhà một chuyến được không?”
“Bố con bị sao vậy?” Chu Tây sợ đến mức tim như muốn ngừng đập. 
“Không không, bố cháu không sao cả, việc hồi phục rất tốt. Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói rằng sau này ông ấy có thể tập đi lại, nhưng cần phải giảm béo.”
“Vậy thì tốt rồi.” Chu Tây thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Về nhà làm gì ạ? Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì quan trọng, mấy ngày không gặp con rồi, nhớ con. Con ở đó ăn cơm có quen không? Có muốn canh trong nhà không?”
Chu Tây cực kỳ kháng cự với món canh hầm của dì Đổng. 
“Không cần đâu ạ, con ăn cơm ở đoàn làm phim cũng khá ngon miệng.”
“Con chê canh của gì à?”
“Con trân trọng món canh của gì, không chê chút nào.” Chu Tây ném hết quần áo trên giường vào vali, một mớ hỗn độn, khả năng thu dọn hành lý của cô rất kém, trước kia đều là Lục Bắc Nghiêu hoặc là dì Đổng thu dọn. Lục Bắc Nghiêu đã từng nói rằng vali quần áo của cô có khả năng phát nổ, chỉ cần mở khoá ra một cái thì sẽ bay toàn bộ ra ngoài. Mỗi lần Chu Tây đi tìm anh, không có củi khô bốc lửa, cửu biệt thắng tân hôn gì đó mà chỉ có Lục Bắc Nghiêu bình tĩnh dọn lại vali của cô vào lúc nửa đêm. Chu Tây đẩy hành lý sang một bên, nằm trên giường: “Con không về được, ngày mai phải đến Hoành Điếm, quay một bộ phim lớn nên một ngày làm việc mười mấy tiếng.”
“Hoành Điếm cách thành phố S không xa lắm, dì lái xe đi thăm con, nhân tiện đưa canh cho con.”
“Lái xe bốn năm tiếng mệt lắm đấy.” Chu Tây nói: “Dì đừng giày vò mình nữa, con ở đoàn làm phim rất tốt.”
“Tây Tây.” Dì Đổng nói: “Con còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, con đã ăn gì không?”

“Bánh dứa ạ, có chuyên gì vậy? Dì không cần làm bánh dứa cho con đâu, mặc dù dì làm rất ngon nhưng cháu ăn vào sẽ nôn hết.” Tại sao dì Đổng lại đột nhiên hỏi đến chuyện này? Lần đầu tiên hai người gặp nhau là vào năm Chu Tây bốn tuổi. 
Dì Đổng ở trong phòng bếp thử đồ ăn và đưa cho cô một miếng bánh dứa. Đó là lần đầu tiên Chu Tây ăn một miếng bánh dứa ngon như thế, cô không mang đến lời khuyên ngăn của bố mẹ, la lối khóc lóc om sòm đòi ăn ba miếng. Cuối cùng bị đau bụng, Chu Khải Vũ còn tưởng cô bị bệnh nên khóc lóc nước mắt nước mùi tèm lem, đưa cô đến bệnh viện. 
Ký ức đó quá khắc sâu, cả đời này Chu Tây không thể nào quên được cảnh tượng Chu Khải Vũ khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi xuống mặt cô.
“Con nhớ mẹ không?”
“Cái gì ạ?”
“Không có gì, không có gì, chỉ nói chuyện phiếm thôi. Không có chuyện gì cả, mẹ con đang sống ở Đức rất tốt, con phải nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày đủ đúng tám tiếng và không được đụng vào những đồ vật nguy hiểm. 
“Vâng.”
Cúp máy, Chu Tây đặt điện thoại lên bàn, dì Đổng gọi điện thoại cho cô làm gì? Tại sao lại đột nhiên nhắc đến mẹ? Ấn tượng của Chu Tây về mẹ rất mơ hồ. Năm mười tuổi, mẹ của cô rời bỏ bọn họ đến Đức, từ đó đến nay Chu Tây chưa bao giờ gặp lại bà ấy.
Nhưng Chu Tây không thích nghĩ quá sâu về vấn đề này. 
Vali hành lý trên mặt đất vẫn đang còn ở trong trạng thái tràn ra ngoài, Chu Tây im lặng vài giây, ngồi xuống đi sửa sang lại quần áo. Không phải cô đầu óc có vấn đề, sao có thể không gấp quần áo được?
Nhưng Chu Tây thực sự gấp không được, vì thế cô nhét toàn bộ quần áo vào trong vali, ngồi trên mặt đất khoá khoá kéo lại. Nổ tung thì nổ tung, đừng nổ tung trên đường đi là được. 
Chu Tây diễn cùng với hồ ứng khanh vẫn cảm thấy có chút áp lực, hồ ứng khanh nhập cuộc vừa nhanh chóng vừa tốt. Chu Tây cầm lấy kịch bản, những cảnh quay ở Hoành Điếm vẫn là cung đấu, nhưng tâm lý của cô, từ mười lăm mười sáu tuổi nhanh chóng vượt đến ba mươi tuổi.
Toàn bộ đoàn làm phim di chuyển vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, Chu Tây kéo vali ra cửa thì tình cờ đụng phải Giang Kiều, bốn mắt nhìn nhau, Giang Kiều đeo kính râm lên rồi nhanh chóng bước đi.
Trợ lý đến đây cầm lấy vali của Chu Tây rồi đưa kính râm khẩu trang và một chiếc gối kê cổ cho cô, hôm nay Chu Tây mặc một chiếc áo phông màu đen và quần jean, mái tóc buông xoả, đơn giản mà xinh đẹp.
Tô Thần Nghiêm từ trong phòng đi ra, đột nhiên chạm vào ánh mắt của Chu Tây. Ánh mắt xinh đẹp của Chu Tây chậm rãi nhìn về phía này, rõ ràng không trang điểm mắt nhưng khoé mắt lại nhếch lên, trong mắt loé lên một cỗ uy nghiêm áp bách, nhẹ nhàng nhìn Tô Thần Nghiêm.
Trong hành hang mờ tối, vẫn chưa sáng rõ lắm. Tô Thần Nghiêm vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, trong lúc hoảng hốt, đầu gối mềm nhũn, da đầu đã tê rần, suýt chút nữa quỳ xuống trước Chu Tây: “Nương nương?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui