Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Chu Tây và Mạnh Hiểu đi đến trước quầy thanh toán, Hồ Ứng Khanh cầm điện thoại đi ra ngoài, xua xua tay: “Tôi đã thanh toán rồi, tôi đi trước đây, các cô các cậu ăn xong rồi về sớm một chút, chú ý an toàn.” 
Hồ Ứng Khanh sải bước rời đi, hình như thực sự có việc gấp. 
Chu Tây còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã đi mất, Hồ Ứng Khanh làm việc chu đáo, giống như một người trưởng bối. 
Mạnh Hiểu che mặt lại hét lên một tiếng, ghé vào vai Chu Tây: “Dáng vẻ anh ấy vào vai thực sự quá mê người! Cậu là người xấu! Tớ thực sự không thích hình tượng của cẩu hoàng đế chút nào, nhưng anh ấy đẹp trai như thế thực sự khó xử cho tớ quá.”
Chu Tây cố ý dụ cô nhảy xuống hố. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diễn viên chính của Hỗn loạn chốn thâm cung là Giang Kiều, cảnh quay của cô ta nhiều nhất, kỹ năng diễn xuất của Giang Kiều cũng rất vững chắc, nhưng cô ta chưa bao giờ đảm nhận phim truyền hình chính cống. Đoàn làm phim nhìn trúng sức nóng và kỹ năng diễn xuất của Giang Kiều, nhưng vẫn sợ không thể đảm đương nổi nên mới tìm đến Hồ Ứng Khanh để nâng đỡ Giang Kiều lên. Nhưng Hồ Ứng Khanh vậy mà lại đồng ý, phía bên đoàn làm phim cũng không để Hồ Ứng Khanh phải chịu thiệt, cho anh ta một vị trí nhất định trên poster. 
Hồ Ứng Khanh là tiền bối, đoàn đội của Giang Kiều ngậm miệng, mấy nhà khác cũng không dám nhiều lời, nhưng tổng thể là nói, hình tượng nhân vật của Hồ Ứng Khanh lần này thực sự không thể thích nổi.
Một cẩu hoàng đế với dã tâm hừng hực, tính kế triều thần, tính kế thiên hạ, tính kế cả người yêu là thanh mai trúc mã, cuối cùng là mang danh tiếng Vua trà xanh vào tay mình. 
Các fans của Hồ Ứng Khanh cũng không ít lần ầm ĩ phản đối anh ta tiếp nhận hình tượng quái quỷ như vậy, nhưng Hồ Ứng Khanh căn bản không thèm để ý đến yêu cầu của fans hâm mộ, khiến một số người thoát fans và quay ngược lại mắng anh ta không có tham vọng. Mấy năm gần đây thoái ẩn giang hồ, lúc xuất hiện lại tiếp nhận hình tượng tồi tệ như thế để nâng đỡ Giang Kiều. 
Mạnh Hiểu cũng hùa theo mắng đoàn đội của anh ta, mặc dù cô đã rời khỏi giới một nửa nhưng vẫn xen lẫn ở bên mép giới fans, cho dù chết cùng phải nhảy ra khỏi quan tài và phát ra tiếng kêu thảm thiết, cô ấy phản đối Hồ Ứng Khanh tiếp nhận Hỗn loạn chốn thâm cung. 
Chu Tây giơ tay lên nhéo nhéo sau gáy Mạnh Hiểu: “Có lẽ anh ấy muốn thử thách mình ở một hình tượng khác, làm một người diễn viên, nếu chỉ diễn một kiểu nhân vật thì khán giả cũng sẽ ấn tượng cố định sâu sắc với anh ấy thôi. Nhưng ấn tượng cố định cũng không phải chuyện tốt gì, nó sẽ giới hạn sự phát triển. Hồ lão sư theo đuổi kỹ năng diễn xuất, cậu có thể chờ xem.” Chu Tây dựa vào quầy bar bên cạnh nói: “Nếu có thể diễn tốt nhân vật cẩu hoàng đế kia thì thật tốt biết bao?”
Mạnh Hiểu buông tay ra nhìn Chu Tây: “Sao tớ lại cảm thấy suy nghĩ của cậu đã thay đổi rồi nhỉ? Trước kia cậu nói ấn tượng cố định về một ngươi diễn viên cũng không phải là chuyện xấu, dễ khiến khán giả nhớ kỹ. Mỗi một kiểu nhân vật đều có fans, diễn tốt kiểu nhân vật đó mới là vương đạo, người diễn viên hãy cố gắng đừng để khoảng cách quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ vượt qua bản thân mình.” 
Trợ lý đưa túi xách của hai người xuống, Chu Tây cầm lấy túi xách của mình, liếc mắt nhìn Mạnh Hiểu một cái: “Diễn viên và minh tinh là hai khái niệm khác nhau, hình tượng của minh tinh cần phải ổn định, còn người diễn viên phải giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và cống hiến hết mình cho nghệ thuật.”
“Cậu trở mặt còn nhanh hơn cả lật sạch nữa, bạn của tôi, tốt lắm.” Mạnh Hiểu cầm lấy túi xách xoay người lại, không muốn phản bác lại Chu Tây. Với thái độ lúc trước của Chu Tây với nghẹ thuật, cô xứng đáng nói đến nghệ thuật sao? Khó khăn lắm cô mới tỉnh táo lại và cố gắng tập trung cho sự nghiệp, Mạnh Hiểu không dám nói thêm bất cứ điều gì, sợ kích thích đến cô thì người chị em tốt này lại trở về trồng hoa. Vì muốn thoải mái nên hôm nay Mạnh Hiểu mặc một bộ quần yếm màu xanh xám, cô đút một tay vào túi quần, liếc xéo Chu Tây: “Đi thôi.”

Tô Thần Nghiêm cũng bước xuống cầu thang, nhanh chóng đuổi kịp Chu Tây: “Chị Tây, hình như tôi vẫn chưa có Wechat của chị.”
Chu Tây mở Wechat ra đưa cho anh ta quét, mặc kệ mục đích của Tô Thần Nghiêm là gì, trước mắt Tô Thần Nghiêm vẫn không có ác ý, hơn nữa bọn họ ở cùng đoàn làm phim, nếu không thêm Wechat thì thực sự không biết ăn nói thế nào. 
Tô Thần Nghiêm thêm Wechat xong, đang định bắt chuyện mấy câu nữa.
Ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tây và Mạnh Hiểu đã bước ra khỏi cửa, anh ta vội vàng đuổi theo thì nhạy bén nghe thấy tiếng chụp ảnh của máy ảnh, Tô Thần Nghiêm quay đầu lại, mặt đối mặt với phóng viên lá cải ở tên minibus cách đó không xa.
Đối phương chụp thêm một bức chính diện khác rồi lái xe rời đi.
————
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây và Mạnh Hiểu về đến phòng, vừa mới bước vào phòng, Mạnh Hiểu đã bắt đầu chê bai cơ sở vật chất của khách sạn nghèo nàn tồi tàn, hệ thống thoát khí và điều hoà đều có mùi, tấm thảm cũng không sạch sẽ. 
Chu Tây lấy một bộ quần áo sạch sẽ dùng một lần từ trong vali đưa cho cô ấy: “Đây là tớ tự mang theo, cậu đi tắm rửa đi.”
“Cái nơi rác rưỡi gì thế này, tại sao đoàn làm phim không tìm một khách sạn tốt hơn?”
“Tớ vào ở trong cung điện nhé?” Căn phòng này đã là một căn phòng tiêu chuẩn rồi, Chu Tây tháo ga trải giường của hai gường ra ngoài, định đổi toàn bộ đồ trên giường thành đồ dùng một lần rồi ném khăn tắm cho cô ấy: “Một diễn viên viên mới có thể ở một mình một phòng đã là tốt lắm rồi.”
“Đãi ngộ kém như thế sao?” Mạnh Hiểu bĩu môi mạnh mẽ nhếch miệng lên: “Vậy những diễn viên bình thường thì mấy người ở chung một phòng?”
“Hai, ba, bốn đều có, và có một chiếc giường chung rất lớn.”
Vẻ mặt Mạnh Hiểu mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi chiếc giường lớn là gì? 
“Sao cậu biết? Sao bây giờ cậu lại hiểu chuyện như thế? Lại thấu tình đạt lý như thế?”

Chu Tây nhìn Mạnh Hiểu mấy giây, sao cô có thể biết ư? Lục bắc nghiêu bắt đầu từ một diễn viên tuyến mười tám, anh đã từng ngủ chung trên một chiếc giường lớn, nhưng bây giờ cô không muốn đề cập đến lục bắc nghiêu nữa nên tự động phớt lờ vấn đề này: “Thù lao đóng phim của tớ là ba triệu, sau khi khấu trừ thuế và tiền hoa hồng của công ty, tớ có thể nhận được khoảng một triệu. Một triệu tệ này tớ có thể nộp ba năm tiền thuê nhà, một triệu tệ, tớ có thể mua được năm chiếc xe hiện tại của tớ.”
Nhà ở thành phố S rất đắt, với tình hình tài chính bây giờ của Chu Tây căn bản không dám hy vọng xa vời sẽ mua được nhà, chỉ có thể thuê. 
“Bây giờ trong nhà tớ một tháng mất khoảng năm mươi ngàn tệ tiền sinh hoạt phí, một triệu, tớ có thể tiêu trong vòng hai mươi tháng.” Chu Tây vụng về bỏ vỏ chăn bông, lúc trước cô từng theo lục bắc nghiêu đến đoàn làm phim, đã từng giúp anh làm những việc này, cũng không phải không biết gì cả: “Chỉ cần không để tớ ngủ chung giường lớn, tớ có thể chấp nhận được.”
Mạnh Hiểu nhìn Chu Tây, trong cổ họng giống như bị nhét bông gòn, một lúc sau mới cầm khăn tắm đi vào phòng tắm, cô ấy không nói gì cả, vì sợ một khi mở miệng sẽ bật khóc thành tiếng. 
Một triệu, đối với Chu Tây của trước kia chỉ là một chiếc túi hoặc là mấy bộ quần áo, cô tiêu xài hào phóng, đã bao giờ suy xét đến chuyện tiền bạc?
Khi Chu Tây đóng phim “Yêu thầm” bên cạnh cô có năm người trợ lý và một tài xế, ở trong khách sạn năm sao, toàn bộ đám người vây xung quanh cô công chúa nhỏ. Nhưng phong thuỷ lay chuyển, Chu Tây không còn là công chúa nữa, tất cả mọi đãi ngộ đều biến mất. Đối với cô mà nói, một triệu tệ là một con số khổng lồ, một căn phòng khách sạn như thế này, cô đã có thể chấp nhận rồi. 
Hai người tắm rửa xong đã là rạng sáng, Chu Tây quấn khăn tắm, xoã tóc tán loạn và ngồi trên giường tiếp tục đọc kịch bản. 
“Tây Tây.” Mạnh Hiểu nằm trên giường nhìn Chu Tây, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. 
“Ừ?”
“Cậu tham gia lớp học diễn xuất của cô Lưu khi nào vậy?”
Đại não Chu Tây trống rỗng trong chốc lát, cô có một cảm giác vô cùng vi diệu, rõ ràng kỹ ức ấy gần trong gang tấc, cô đã nhìn thấy, nhưng lại không thể đến gần, nơi đó có một đám sương mì, cách nhau một tầng. 
“Khi Lục Bắc… Lục cẩu đang tham gia vào lớp đào tạo biểu diễn?”
Giáo viên dạy diễn xuất của lục bắc nghiêu cũng là Lưu Nghĩa Cầm, Chu Tây bái Lưu Nghĩa Cầm làm thầy từ lúc nào? Hôm nay Chu Tây nói với Hồ Ứng Khanh rằng giáo viên dạy mình là Lưu Nghĩa Cầm, trong lòng Mạnh Hiểu đã nảy sinh nghi ngờ, giáo viên của Chu Tây là Lưu Nghĩa Cầm từ lúc nào? Sau đó cô ấy lại tự giải thích với mình rằng có lẽ Chu Tây muôn cứu vớt thể diện nên mới cố ý nói một giáo viên chính quy, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
Chu Tây là một diễn viên làm đến nơi đến chốn và không ngừng tiến về phía trước, trên người không hề có bóng dáng của hư vinh, cần gì phải tạo ra hình tượng giả dối này?

Giáo viên dạy diễn xuất của lục bắc nghiêu là Lưu Nghĩa Cầm, Chu Tây đã đi với cùng với, nhưng cô học cách diễn xuất từ Lưu Nghĩa Cầm khi nào?
“Ừ, lúc đó tớ cũng đi học theo.” Trong lòng Chu Tây cuồn cuộn sóng trào, trái tim đập dữ dội, sao lại thế này? Ngoài mặt không lộ ra chút manh mối nào nhưng cô vẫn tương đối thận trọng, không thể nói ra bất cứ điều gì mà cô chưa xác nhận, ngay cả Mạnh Hiểu cũng không thể.
Lục bắc nghiêu theo học lớp diễn xuất của Lưu Nghĩa Cầm sáu tháng, lớp diễn xuất đó ở thành phố B, Chu Tây cũng đi theo anh đến đây, nhưng cô không đăng ký vào lớp học. Chu Tây là một học tra điển hình và mắc chứng sợ học tập, vừa nhìn thấy chữ đã cảm thấy đau đầu. 
Nhưng bảo cô ngồi ở nhà thuê ngắn hạn chờ đợi, cô cũng không làm được, thế là Lục bắc nghiêu thường xuyên đưa cô đến lớp học diễn xuất cùng mình. Chu Tây rảnh rỗi không có việc gì làm, ngồi bên cửa sổ láy máy ảnh ra chụp ảnh Lục bắc nghiêu trong lớp, thuận tiện nghe Lưu Nghĩa Cầm giảng bài. 
Cho nên ký ức này có sự nhầm lẫn hay cô thực sự là một người xuyên sách? Trước kia cô đã từng tham gia vào lớp học diễn xuất của Lưu Nghĩa Cầm?
“Kỹ năng diễn xuất của cậu thực sự đã tiến bộ rất lớn, lớn đến mức không thể tin được. Lúc ở Phái diễn xuất xem trực tiếp, tớ đã bật khóc ngay tại chỗ. Cậu sở hữu kỹ năng diễn xuất thần kỳ gì vậy? Rõ ràng trước kia cậu không muốn diễn thôi, nếu cậu muốn diễn thì tất cả những thứ yêu ma quỷ quái gì đó đều tự đi tìm chết! Nghiền nát bọn họ, đồ cặn bã.”
Chu Tây không thể đọc kịch bản được nữa, cũng không có tâm trạng nghe những lời nói của Mạnh Hiểu. Cô đặt kịch bản lên tủ đầu giường rồi nằm xuống, trong đầu vẫn đang rất rối bời: “Ngày mai cậu sẽ đi sao?”
“Bảy giờ ngày mai có chuyến bay, bốn giờ tớ phải rời khỏi đây rồi.”
“Vậy ngủ sớm một chút đi, tớ sẽ không tiễn cậu đâu. Ngày mai tớ có cảnh quay, cảnh quay đầu tiên không thể diễn hỏng được, nếu không ngủ đủ giấc, trạng thái tinh thần của tớ sẽ không tốt.” Chu Tây tê liệt trượt xuống, kéo chăn lên. 
“Không cần cậu tiễn, cậu mau ngủ đi, ngay mai tớ sẽ cùng bay với anh cả, tài xế của anh cả sẽ đến đón tớ, không cần phải thức dậy đâu.” Mạnh Hiểu nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chu Tây tắt đèn, nhìn chằm chằm vào trần nhà trong bóng tối, chẳng lẽ cô là một cô gái xuyên sách? Và kiếp trước đã từng học qua lớp diễn xuất của Lưu Nghĩa Cầm? Chu Tây nguyên bản quá yêu lục bắc nghiêu nên cô cũng bị ảnh hưởng, vì thế mới nảy sinh tình cảm chân thật như thế với Lục bắc nghiêu? Lúc Chu Tây xuyên qua thì trùng hợp gặp tai nạn xe cộ nên dẫn đến mất trí nhớ và ký ức lệch lạc?
Logic này cực kỳ hợp lý, cực kỳ bí mật. 
Vậy Chu Tây nguyên bản đâu rồi? Tại sao cô ấy lại vượt đèn đỏ? Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Cô ấy muốn chết một cách âm thầm lặng lẽ? Không có bất cứ kẻ nào nhớ nhung? Không có bất cứ kẻ nào nhớ rõ? Không có ai phát hiện cô ấy đã bị thay thế?
Số phận Chu Tây kia cũng khá bi thảm, một thiên kim tiểu thư con nhà giàu được muôn vàn sủng ái lại rơi xuống kết cục này. Cô ấy kiêu căng, cô ấy tìm đường chết, cô ấy tuỳ hứng ngạo nghễ, tất cả mọi người đều chán ghét cô ấy, không một ai yêu thương cô ấy. Người bố duy nhất yêu thương cô ấy đã bị phá sản và đang nằm ở trên giường bệnh, không biết có thể tình lại hay không? Người đàn ông cô ấy yêu suốt bảy năm trời nhưng không được đáp lại dù chỉ một chút, cô ấy rất cô đơn và lạc lõng. Cô ấy không biết tương lai của mình như thế nào, cô ấy là một người thất bại, sự nghiệp, tình yêu, tình thân đều hai bàn tay trắng.
Đột nhiên một đoạn ngắn tràn vào trong não cô, Chu Tây đứng trên đường phố, xung quanh là những con đường xa lạ. Cô nhìn dòng người qua lại trên đường, nắm chặt điện thoại di động ngơ ngác nhìn xung quanh. 
Vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại, lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Lạnh đến mức bây giờ Chu Tây đang nằm trong chăn vẫn có thể cảm nhận được nó, lạnh đến thấu xương, tâm như tro tàn. 

Chu Tây trong trí nhớ kia choạng choạng bước về phía trước, điện thoại di động lại vang lên, cô cầm lên nhìn thấy thấy một tin nhắn: “Chu Tây, cô thất bại như thế sao còn không chết đi?”
Một chiếc xe chạy như bay đến, Chu Tây ngã văng ra ngoài. 
Chu Tây vội vàng mở điện thoại di động ra, và nhìn thấy hơn một ngàn tin nhắn rác, cô lướt xuống từng cái từng cái, cuối cùng cũng lướt đến ngày xảy ra tai nạn hôm đó. Thời điểm xảy ra tai nạn, không chỉ có một tin nhắn mà có cả trăm cái. 
Hành động nhất trí một loạt, tất cả đều cùng một dòng chữ: “Chu Tây, cô thất bại như thế sao còn không chết đi?”
Chắc là được gửi thông qua phần mềm với các số điện thoại khác nhau. 
Chu Tây hít một hơi  thật sâu, những dòng chữ đơn giản đó giống nhu quái thú đang giương nanh múa vuốt nhào đến xé rách cô. Trái tim Chu Tây đập dữ dội, đầu đau như muốn vỡ ra, cô đột nhiên đập điện thoại xuống giường. 
“Chu Tây, cậu không sao chứ?” Mạnh Hiểu hỏi: “Muốn tớ ngủ cùng cậu không?”
“Tớ không sao?”
Trong bóng tối, nổi bi thương thật lớn trào dâng, cảm giác bi thương này cũng không hề đơn giản, trong đó còn ẩn chứa nổi sợ hãi khiến khiến người khác tê dại, lòng bàn tay Chu Tây lạnh lẽo, trái tim đập loạn xạ. Đây là nỗi sợ hãi của Chu Tây ngày hôm đó sao? Nhận hàng trăm tin nhắn nguyền rủa.
Một chân cô bước ra vách đá, phía sau là vô số bàn tay đẩy. 
Bảo phủ sự quyến luyến của cô đối với nhân gian. 
Nước mắt không chịu khống chế chảy xuống khoé mắt, thấm ướt cả gối đầu. Chu Tây năm trên giường, cắn vào mu bàn tay, cơn đau đớn khiến cô tỉnh táo lại, toàn bộ ký ức đau buồn trong cơ thể dần dần phai nhạt, cô thả tay xuống, hoàn toàn bình tĩnh lại. 
Chu Tây ngây thơ thuần khiết và yếu ớt đã chết, cô sống lại trong thân thể của Chu Tây, thay Chu Tây sống sót. 
Từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt được cô nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui