Sau khi tắm xong, Chu Tây quấn khăn tắm làm ổ trên ghế sô pha nhỏ ngẩn người, mái tóc cô ướt đẫm rối tung. Mạnh Hiểu lấy máy sấy tóc đến đây sấy tóc cho cô, nói: “Đau đầu sao?”
Chu Tây ngước mắt nhìn lên, Mạnh Hiểu vỗ vỗ đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, cậu muốn làm gì thì làm, cậu vui vẻ là được rồi.”
“Cậu cũng cảm thấy tớ thích giở trò?” Chu Tây ôm đầu gối, chống cằm lên đầu gối: “Hử?”
“Nhất thời nói sai thôi, sao cậu có thể giở trò được, cậu là công chúa nhỏ, trời sinh nhận được sủng ái.” Mạnh Hiểu là vua nịnh nọt, thích nhất là vuốt mông ngựa cho Chu Tây: “Công chúa giá đỗ, cậu cảm thấy tư thế tớ sấy tóc cho cậu thế nào?”
Chu Tây bật cười thành tiếng, cầm lấy máy sấy tự sấy tóc: “Có cái gì thì nói cái đó, nếu không tốt, tớ sẽ sửa lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ kiếp! Đây là những lời công chúa Tây Tây nói sao?” Mạnh Hiểu ngồi xuống đối diện Chu Tây, nghiêm túc đánh giá cô: “Không phải cậu bị linh hồn nào đó xuyên vào đấy chứ?”
Chu Tây mở to hai mắt, Mạnh Hiểu bật cười thành tiếng, cô ấy dựa vào thành ghế sô pha nhìn cô: “Tớ chỉ cảm thấy lúc cậu ở bên cạnh Lục Bắc Nghiêu cực kỳ cố chấp, không tốt chút nào.”
“Cố chấp nhiều lắm sao? Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, tớ không thể nhận ra.” Chu Tây tắt máy sấy đi, muốn tâm sự với Mạnh Hiểu, cô muốn biết rốt cuộc mình đã quên mất bao nhiêu.
“Cực kỳ dính Lục Bắc nghiêu, giống như cây tầm gửi vậy, rời xa anh ta thì không thể sống nổi. Rất có tố chất thần kinh quấn lấy Lục Bắc Nghiêu và làm ra những chuyện rất kỳ quái. Mặc dù tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ cảm thấy một tình yêu như thế thực sự không tốt chút nào, thậm chí còn khác vô nghĩa, giống như một toà nhà cao vạn trượng sắp sụp, một ngày nào đó Lục Bắc Nghiêu rời đi, toà nhà của cậu sẽ sụp đổ. Tớ rất lo lắng cho cậu, sợ cậu đau khổ, nhưng tớ không ngờ người chị em tốt của tớ lại đá anh ta trước. Đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu như thế, dáng vẻ khóc lóc cực kỳ khổ sở, nói thật, tớ sảng khoái đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng nở ra.” Nói đến đây, Mạnh Hiểu lập tức phấn khích, đi đến trước mặt Chu Tây: “Khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia lúc bật khóc thật xúc động.”
“Đây là sở thích biến thái gì vậy?” Chu Tây đứng dậy trở về, nằm nhoài trên chiếc giường mềm mại, kéo chăn lên quấn chặt mấy người mình, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài, cô ngẩn người nhìn con búp bê thỏ cũ kỹ trên tủ đầu giường, thứ đồ này sao lại ở đặt ở trên đầu giường? Đây là món quà Lục Bắc Nghiêu tặng cho cô sau khi bắt được bằng máy gắp thú trong khu trò chơi điện tử. Lúc đó Lục Bắc Nghiêu đang làm thêm ở khu trò chơi điện tử, trên người mặc một bộ quần áo thú bông hình cáo, cực kỳ đẹp trai, Chu Tây sẽ ngồi đó ngắm anh suốt cả ngày. Buổi tối sau khi kết thúc công việc, anh sẽ ôm đầu cáo đi đến trước mặt Chu Tây và hỏi cô muốn gì.
Lúc đó Lục Bắc Nghiêu còn đẹp trai hơn bây giờ, dáng người cao dong dỏng, thon dài đỉnh bạt. Mái tóc ngắn màu đẹp đủ tiêu chuẩn, trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn luôn chỉ có một cảm xúc, làn da trắng tự nhiên khiến anh càng thêm lạnh lùng, khi nhìn mọi người, đôi mắt đen láy không nhiễm bụi trần.
Chu Tây tiện tay chỉ vào chiếc máy gắp thú phía sau, Lục Bắc Nghiêu lấy ra một đồng xu trò chơi, không cảm xúc ném vào, sau đó gắp ra một con thỏ màu trắng hồng. Anh dùng ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng xách theo con thú kia đưa cho Chu Tây, lúc đó Chu Tây còn cố ý chạm vào đầu ngón tay của anh, ngón tay anh thật ấm áp.
Lục Bắc Nghiêu rút tay lại ôm đầu con cáo rồi rời đi.
Đây là món quà đầu tiên Lục Bắc Nghiêu tặng cô, Chu Tây vẫn luôn ôm nó đi ngủ, cực kỳ yêu thích, tình cảm thời niên thiếu, trong sáng không hề pha lẫn lợi ích.
Chu Tây duỗi tay cầm lấy con thỏ lật xem, chữ viết trên đó đã biến mất không thấy đâu nữa, nó đã được giặt sạch sẽ, bên trên vẫn còn mùi của nước giặt. Có lẽ là lúc sắp xếp hành lý dì Đổng đã nhìn thấy và tưởng đó là bảo bối của cô nên đã lấy ra đặt trên đầu giường: “Mấy ngày nữa phải vào đoàn rồi.”
Sắp phải gặp Giang Kiều.
“Sẽ mở họp báo đúng không?”
“Đúng thế.” Chu Tây chọc chọc con thú bông, có lần Lục Bắc Nghiêu bị cô ép buộc viết lên con thỏ rằng Lục Bắc Nghiêu yêu Chu Tây cả đời, viết bằng bút bi nên cô nghĩ rằng không thể rửa sạch, cuối cùng vẫn bị biến mất.
“Vậy thì cậu nhất định phải diễn thật tốt, nghiền nát Giang Kiều.” Mạnh Hiểu là một võ sĩ, vừa nghe đến chuyện này đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, phấn khích không thôi: “Cậu muốn mặc quần áo của nhà nào? Tớ tặng cho cậu một bộ coi như chúc mừng cậu quay lại. Quần áo trong tủ quần áo của cậu đều quá lỗi thời rồi, không phù hợp với những trường hợp long trọng, muốn mặc cũng phải mặc đồ mới trong mùa.”
“Chắc có lẽ Tiêu tổng sẽ sắp xếp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tên Tiêu cẩu kia không chu đáo đến thế đâu, trong tay anh ta có nhiều nghệ sĩ như thế, liệu có suy nghĩ đến cậu hay không?” Mạnh Hiểu tự động gia nhập vào trong giới fan hâm mộ, dựa theo nguyên tắc của giới fan, nhất định phải mắng người đại diện: “Ngày mai tớ sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Cẩu để hỏi xem anh ta đã thu xếp như thế nào rồi, nếu chưa có sắp xếp gì thì tớ sẽ đưa cho cậu một bộ.”
Chu Tây vứt con thỏ trở về trong ngăn kéo, đóng cửa lại, nằm ngửa lại: “Mượn một bộ là được rồi, mua mới quá lãng phí.”
Mạnh Hiểu lại hoá thạch một lần nữa, Chu Tây, Chu đại tiểu thư lại đang suy nghĩ đến vấn đề lãng phí hay không? Đây là vấn đề mà một người tiên nữ nên suy xét sao? Chẳng phải tiên nữ nên đứng trên đám mây cho đẹp sao?
“Tớ tặng cậu.”
“Không cần, tớ thực sự không thể lấn át Giang Kiều được. Hình tượng của tớ bây giờ là là một thiên kim tiểu thư xinh đẹp, mạnh mẽ, thảm hại và phá sản, cậu biết mà? Mặc một bộ đồ mới nhất của mùa sẽ phù hợp sao? Tớ sẽ bị chế nhạo mất thôi. Bây giờ tớ đang “bán thảm”, hơn nữa Giang Kiều thích tạo hình tượng xinh đẹp nổi bật, tớ mà xinh đẹp nổi bật nữa sẽ đụng với cô ta mất.”
“Nhưng tớ không đồng ý để cậu mặc nhếch nhác thảm hại đâu.”
“Cậu phải tin tưởng gu thẩm mỹ của Tiêu Thần và hậu trường của tớ chứ, cho dù anh ta bận đến đâu đi chăng nữa, tớ cũng là người do đích thân anh trai cậu chỉ điểm ký hợp đồng với Mạnh Thị, sao anh ta có thể để tớ nhếch nhác thảm hại được.”
“Tớ sợ anh trai tớ ký hợp đồng với cậu là để trả thù.” Mạnh Hiểu cực kỳ oán giận Mạnh Đình Thâm, đến tận bây giờ Mạnh Đình Thâm vẫn chưa kéo cô ấy ra khỏi blacklist.
“Trả thù cái gì?”
“Chúng tớ đều thích cậu nên anh ấy ghen ghét.” Mạnh Hiểu lẩm bẩm nói: “Nếu không tớ thực sự không thể hiểu nổi tại sao anh ấy lại có thành kiến sâu đậm với cậu như thế.”
Chu Tây suy nghĩ một chút, kết hợp với những lần tiếp xúc với Mạnh Đình Thâm gần đây, phân tích: “Anh ấy là một doanh nhân có suy nghĩ cực kỳ cực kỳ bình thường, đồng thời cũng có suy nghĩ của một người qua đường. Tớ và cậu có cảm tình với nhau, đương nhiên cậu sẽ nhìn tớ qua một bộ lọc kính. Chú Mạnh là fan qua đường của tớ, cũng sẽ có bộ lọc kính, nhưng Mạnh Đình Thâm lại là người đứng xem nên sẽ nhìn thấy khá rõ ràng. Tớ nghĩ anh ấy ký hợp đồng với tớ là tán thành tài năng của tớ.”
“Hy vọng là thế, nếu anh ấy gây khó dễ với cậu, cậu nhất định phải gọi điện cho tớ.” Mạnh Hiểu sẽ đi san bằng cái đầu chó của Mạnh Đình Thâm, Mạnh Hiểu bảo vệ bê con một cách phát cuồng.
“Cậu đến tham dự buổi lễ khởi quay không? Hồ Ứng Khanh cũng ở đó.”
“Không đi, tớ không thích Hồ Ứng Khanh tham gia vào bộ phim này.” Mạnh Hiểu nói: “Tớ thoát fans chính là vì anh ấy tham gia vào bộ phim này đấy, tớ không muốn nhìn thấy Giang Kiều, tớ là anti của Giang Kiều.”
Cuộc họp báo của “Hỗn loạn chốn thâm cung” rõ ràng là ngoạ hổ tàng long, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Nam chính là ảnh đế Hồ Ứng Khanh, nữ chính là tiểu hoa đán đang lên Giang Kiều, Thái hậu là diễn viên gạo cội Lưu Hồng, nam phụ số hai là tiểu thịt tươi Tô Thần Nghiêm- Người vừa mới bước ra từ đoàn làm phim “Tướng quân”, tiếp tục vào “Hỗn loạn chốn thâm cung”. Nữ số 4 là Trịnh Tú, đã từng là một nhân vật lão làng giới Hồng Kông.
Ngoại trừ Chu Tây, những người này đều là có tác phẩm trên tay, đi lên bằng lưu lượng.
Chu Tây không có bất cứ tác phẩm nào, lại còn bị mắng chửi quanh năm, nhưng cuối cùng lại leo lên vị trí thứ ba trong bảng công bố chính thức, vai nữ hai, chỉ xếp sau nam nữ chính.
Ngày mùng 1 tháng 7, đoàn làm phim “Hỗn loạn chốn thâm cung” khởi động máy ở thành phố B, Chu Tây đến đó trước hai ngày. Trợ lý mới của cô tên Tần Di, là một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, trước kia đã từng luyện Sanda, thoạt nhìn chỉ cần một cái tát là đã đủ để Chu Tây đóng đinh vào tường.
Trên đường đi, Chu Tây cũng không dám nói chuyện, trong mắt Tiêu Thần, rốt cuộc sức chiến đấu của cô mạnh đến nhường nào mà cần phải sắp xếp một tay đấm đến trông coi?
Trong đoàn làm phim, chỉ có Hồ Ứng Khanh là người Chu Tây đã từng có duyên gặp mặt hai lần, còn những người khác đều không thân quen. Trong số toàn bộ diễn viên, chỉ có một mình cô là nhân vật trong suốt, cho nên cô đến sớm hơn, những người khác đều chưa đến.
Chu Tây thực sự rất chậm chạp trong việc đọc thuộc thứ gì đó, đây là một khuyết điểm bẩm sinh. Cô đã đến thành phố B hai ngày nhưng vẫn chưa ra khỏi cửa mà suốt ngày ở trong phòng đọc thuộc lời thoại, đọc kịch bản, để thả mình vào trong cảm xúc.
Sáng ngày thứ ba, Tần Di gõ cửa đưa quần áo đến cho cô, Tiêu Thần chọn cho cô một bộ jumpsuit màu đen với quần dài cạp cao, thiên về trung tính, là một nhãn hiệu cực kỳ bình thường, không đắt, ít nhất Chu Tây chưa bao giờ mua quần áo của nhãn hiệu này vì sợ mất hết đẳng cấp.
“Tiêu tổng nói bây giờ em không thích hợp mặc quần áo của những nhãn hiệu lớn.” Tần Di nhìn Chu Tây, bổ sung thêm một cậu: “Đồng thời cũng yêu cầu em đừng mang túi xách của Hermes, cố gắng lấy những thương hiệu càng nhỏ càng tốt, thứ mà nhìn lướt qua có vẻ đau lòng đấy.”
Suy nghĩ này của Tiêu Thần hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của Chu Tây, trước đó khi cô bán thảm trong lúc tham gia vào chương trình “Phái diễn xuất” đã thu hút được rất nhiều sự thương cảm. Sau khi trở về, cô đã lập ra hình tượng một diễn viên tuyến mười tám cố gắng nâng cao kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp.
“Hồ lão sư đã đến chưa?” Chu Tây thay quần áo, đi đến trước bàn trang điểm tự trang điểm cho mình. Không cần phải trang điểm quá tinh xảo trong buổi lễ khởi quay, nếu tìm chuyển viên trang điểm thì có vẻ quá phô trương, hơn nữa bây giờ Chu Tây đang tạo hình tượng khiêm tốn, thu liễm tính tình, tự mình trang điểm là được rồi.
Mang theo một đống người sẽ bị người khác lên án chỉ trích.
“Đến rồi, đang ở trong phòng của đạo diễn.”
“Giang Kiều đã đến chưa?” Khi nói ra hai chữ Giang Kiều, Chu Tây bỗng có một cảm giác kỳ quái, tận sâu trong trái tim bỗng nhiên đau đớn dữ dội. Nữ chính, cô gái được lựa chọn hội tụ toàn bộ hào quang trên người.
“Đến rồi.”
“Cô ta mặc đồ gì vậy?”
“Kiệt tác của nhà C, bạch nguyệt quang.”
Năm trước, nhà C đã tung ra một bộ sưu tập váy bầu trời đầy sao với hai tông màu chủ đạo là màu bạc và màu lam, màu bạc thiên về trắng nên được mọi người gọi là Bạch Nguyệt Quang.
Làn da của Chu Tây rất tốt, chỉ cần thoa kem nền lên là đã có tất cả. Cô trang điểm theo kiểu lạnh lùng, kết hợp với bộ jumpsuit màu đen có đường kẻ cứng này khiến cả người toát lên sự hiên ngang mạnh mẽ.
Chu Tây đeo vòng cổ và hoa tai tinh xảo lên, uốn xoăn nhẹ đuôi tóc, tô son. Sắp đến giờ rồi, cô không thể quá nổi bật, đến quá sớm hay quá muộn đều không thích hợp.
Chu Tây không mang theo túi xách, chiếc quần này có túi nên có thể thả điện thoại di động vào trong đó.
Đề nghị này khiến người trợ lý rắn rỏi cũng phải trầm mặc mấy giây.
Cô công chúa nhỏ trở nên tuỳ ý thế này từ lúc nào vậy? Thực sự không thể tưởng tượng được. Danh xưng công chúa nhỏ Chu Tây, chỉ cần là người trong giới đều đã từng nghe nói đến, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, đúng là khó chơi. Nhưng con người bình dị dễ gần và tự mình làm tất cả mọi thứ này là ai vậy?
Chu Tây đi ở phía sau cùng, ngồi lên chiếc xe do đoàn làm phim sắp xếp và đi thẳng đến danh lam thắng cảnh. Nghi thức khởi quay được tổ chức ở thành cổ thành phố B và mất nửa tháng quay phim ở đây, sau đó sẽ chuyển đến phim trường Hoành Điếm.
Ngồi lên xe, Chu Tây lấy điện thoại di động ra lướt Weibo thì nhìn thấy hot search của “Hỗn loạn chốn thâm cung” đang nằm ở vị trí mười sáu, có lẽ là đoàn làm phim mua. Các bình luận bên dưới chủ yếu là do fans của Hồ Ứng Khanh và Giang Kiều spam.
Đây là miếng bánh lớn nhất của Giang Kiều trong năm nay, cho nên đoàn đội của Giang Kiều và fans đều cực kỳ coi trọng nó. Người nào người nấy đều vui vẻ rạng rỡ giống như ăn Tết, không ngừng chúc mừng Giang Kiều đóng cặp với ảnh đế.
“Hỗn loạn chốn thâm cung” là một bộ phim hoàn toàn phát sóng trên truyền hình, dàn dựng quy mô lớn, đạo diễn nổi tiếng, năng lực của biên kịch cũng rất mạnh mẽ. Về phần nam chính ảnh đế, các fans của Giang Kiều ra sức tâng bốc Hồ Ứng Khanh, hai nhà này khá hoà hợp.
Chu Tây mở diễn đàn ra, đội hình của “Hỗn loạn chốn thâm cung” nổi bật trên trang chủ.
[Theo như bức ảnh của phóng viên tại hiện trường thì trước mắt có thể nhìn thấy Hồ, Giang, Trịnh, Tô. Giang và Hồ chắc hẳn là nam nữ chính, không biết những người còn lại đảm nhận nhân vật gì, phía bên đoàn phim vẫn chưa công bố, rất mong chờ.]
Lầu một: [Nghe nói nương nương cũng ở đó, không biết nương nương làm gì nhỉ?]
Lầu hai: [Nương nương nào?]
Lầu ba: [Trong khu này chỉ có một nương nương, nếu đã nhảy dù thì vui lòng đi học bù đi, đừng tỏ ra khôn ngoan nữa?]
Lầu bốn: [Chắc nương nương chỉ đi góp mặt thôi? Có lẽ không phải là nhân vật quan trọng gì đâu.]
Sau đó mọi người lại trở lại vấn đề chính, thảo luận xem những diễn viên tuyến một sẽ đảm nhận nhân vật gì. Khi chiếc xe đến khu danh lam thắng cảnh, bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u, gió cũng rất lớn, Chu Tây đẩy cửa bước xuống xe.
Cơn gió thổi bay mái tóc dài của cô, cô quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt công chúng, đôi mắt trong veo tươi đẹp, long lanh ánh nước. Người phóng viên ngồi canh giữ sửng sốt, nhất thời không nhận ra đây là ai, đẹp như thế này mà còn không phải là nhân vật chính. Nhân vật chính đã áp sát tiền tuyến và vượt qua.
Ngay sau đó mới phản ứng lại, Chu Tây yên lặng một thời gian dài đã trở lại.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, Chu Tây mặc trên người một bộ đồ màu đen, eo nhỏ chân dài quả nhiên xinh đẹp không thể diễn tả thành lời, cô đút một tay vào túi quần, dẫm lên đôi giày cao gót đón gió mà đến. Vừa ngầu vừa đẹp nhưng không có vẻ cố tình.
Trong buổi lễ khởi quay, nếu mặc lễ phục thì quá mức long trọng, nếu mặc quần áo tuỳ tiện thì lại sợ chìm nghỉm, nhưng cô rất phù hợp, bên dưới bức tường thành cô, cô thật lộng lẫy.
Giang Kiều đang đứng nói chuyện với đạo diễn, vừa mới quay đầu nhìn lại đã thấy Chu Tây với mái tóc dài tung bay trong gió, Chu Tây ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp kia dập dờn ánh nước, lấp lánh mê người.
Giang Kiều nheo mắt, mặc dù trước đó đã biết Chu Tây sẽ đảm nhận vai nữ hai, nhưng biết và trực tiếp chạm mặt nhau là hai việc khác nhau. Chu Tây- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, dứt khoát được Mạnh Thị nhét vào trong đoàn làm phim “Hỗn loạn chốn thâm cung” với vai nữ hai. Đoàn đội của Giang Kiều cánh tay nhỏ không lay chuyển được đùi, không dám đối đầu với Mạnh thị.
Trước khi Giang Kiều đến đây, người đại diện là làm công tác tư tưởng cho cô suốt một ngày. Không cần phải sợ, Chu Tây của bây giờ nghèo túng thiếu, chắc sẽ không kiêu ngạo lắm đâu.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Tây, Giang Kiều lập tức sợ hãi.
Chu Tây bước đi trong gió, làn da trắng đến loá mắt, môi đỏ quyến rũ, nụ cười rạng rỡ sắc bén, xinh đẹp đến bắt mắt.
Gan của Giang Kiều run rẩy.
Chu Tây đã đi đến, dừng lại ngay trước mặt Giang Kiều, duỗi tay ra, Giang Kiều vô thức lùi lại một bước, đứng phía sau Trịnh Vinh Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...