Chu Tây có mấy chục chiếc túi của thương hiệu này, cô chỉ cần liếc mắt một cái là đã phân biệt được thật giả, không thể là giả được. Rốt cuộc là cái tên thiểu năng trí tuệ nào đã report vậy? Sao đầu óc lại không bình thường như thế?
Trang web này cũng có vấn đề, vừa mới bị report đã ẩn đi?
[Tại sao tôi lại bị khiếu nại? Tôi có đầy đủ tất cả những giấy chứng nhận sở hữu, tại sao mấy người lại xử lý một cái report nhảm nhí như thế?] Chu Tây mở dịch vụ chăm sóc khách hàng ra để gửi tin nhắn chất vấn.]
Nhân viên chăm sóc khách hàng phản hồi: [Thưa quý khách, đôi phương đã đưa ra bằng chứng để khiếu nại rằng mặt hàng bạn đang bán thực sự bị nghi ngờ là hàng fake. Vui lòng gửi hoá đơn chứng từ liên quan càng sớm càng tốt, nếu bạn không thể gửi đến trong vòng một giờ, hệ thống sẽ tự động khoá 360 tháng.]
360 tháng? Bọn họ muốn khoá cả đời sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây trực tiếp đặt điện thoại xuống, quay lại tiệm cầm đồ giao dịch.
Cô không cần chiếc túi này, nhưng nếu trả lại cho Lục Bắc Nghiêu thì chắc chắn sẽ dây dưa với anh, bây giờ Chu Tây không muốn có bất cứ dính líu nào đến Lục Bắc Nghiêu cả. Vứt một thứ đồ hàng hiệu vào thùng rác sẽ quá lãng phí, đưa ra tiệm cầm đồ là lựa chọn tốt nhất.
Ai có thể cưỡng lại sức hút của tiền chứ? Hơn nữa bây giờ Chu Tây không còn là thiên kim tiểu thư nữa rồi.
Lúc Chu Tây đến địa điểm hẹn đã là mười một giờ rưỡi, khi xuống xe cô không đeo kính râm, chỉ đeo một chiếc khẩu trang màu đen, nhưng vừa mới bước xuống xe đã nghe thấy một tiếng lách tách vang lên, cô ngước mắt nhìn lên thì chạm phải tầm mắt của một phóng viên đang săn tin.
Chu Tây sửng sốt, phóng viên săn tin nhanh chóng chụp một tấm ảnh khác.
Chu Tây suýt chút nữa đã thốt ra một câu chửi thề, nhưng cô kịp thời nuốt vào trong, kéo khẩu trang xuống gật đầu với paparazzi, khoé miệng cong lên tạo thành một lúm đồng tiền: “Anh vất vả rồi.”
Chu Tây mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối hợp với quần đen dài lưng cao, dưới chân đi một đôi giày cao gót nhỏ, eo nhỏ chân dài, mắt cá chân lộ ra ngoài sáng lên dưới ánh mặt trời, mái tóc dài xoã trên vai, vô cùng xinh đẹp.
Thực ra paparazzi này không phải đang theo dõi Chu Tây mà lúc nãy anh ta tình cờ nhìn thấy Tiêu Thần nên muốn theo dõi xem liệu có chuyện gì hot hay không? Không ngờ lại gặp được Chu Tây, hơn nữa lần đầu tiên Chu Tây không mắng chửi người mà còn chủ động chào hỏi với bọn họ.
“Chị Tây.” Phóng viên sờ sờ mũi, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, gần đây có rất nhiều tin tức liên quan đến Chu Tây, theo dõi Chu Tây cũng là chuyện tốt, nếu cô vẫn mắng chửi người, bọn họ sẽ có chủ đề viết bài: “Chị đến gặp ai vậy?”
“Tôi ăn cơm với một người bạn.” Chu Tây cúi người lấy ra một chai nước còn chưa bóc tem trên xe, đóng cửa xe lại rồi đi về phía người phóng viên nhiều chuyện, đưa cho anh ta, nói chuyện phiếm giống như nói với một người bạn cũ: “Trời nắng như thế này mà vẫn không nghỉ sao?”
Thân thiện với các phóng viên lá cải cũng không phải là chuyện xấu, trước kia Chu Tây đắc tội với người khác rất nhiều, không hợp tác trong các buổi phỏng vấn, vừa phát hiện chụp lén đã đốp chát lại, vừa nghe thấy một câu khó nghe đã lên Weibo mắng người.
Cô càng như thế, những người đó càng thích chơi cô, cuối cùng bôi đen cô đến mức không còn giá trị một đồng.
Paparazzi kia dán mắt vào nụ cười sáng chói của Chu Tây, hơi thở cứng lại. Càng nhìn gần, sắc đẹp của Chu Tây càng có tính xâm lược hơn nữa, làn da trắng như bạch ngọc, sống mũi cao thẳng, ngũ quan tinh xào không thể chê vào đâu được. Mấy năm nay quần chúng chạy theo phong trào bôi đen Chu Tây, bôi đen đến mức sắp quên mất Chu Tây vốn dĩ là idol, dựa vào giá trị nhan sắc để xuất đạo. Anh ta lấy lại tinh thần, tiếp nhận chai nước của Chu Tây: “Cảm ơn, nhưng những người làm công việc như chúng tôi không có ngày nghỉ.”
Khuôn mặt hơi nóng bừng, trong không khí tràn ngập hương cam, dư vị ngọt ngào tươi mát.
Một người có danh tiếng xấu rõ ràng như Chu Tây sao có thể mang đến có người khác một cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân chứ? Cô quá dịu dàng, quá nữ thần đúng không? Hoàn toàn khác biệt với những lời đồn đại bên ngoài, đây là lần đầu tiên anh ta chụp ảnh Chu Tây, Chu Tây không những không mắng chửi, không châm chọc anh ta mà còn đưa cho anh ta một chai nước khoáng Evian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đi trước đây, cảm ơn đã chụp tôi.” Chu Tây cực kỳ nghiêm túc gật đầu với phóng viên, đeo khẩu trang lên đi vào trong.
“Chị Tây, hay là tôi lại chụp cho chị một bức nữa nhé?” Không hiểu tại sao trong lòng paparazzi lại đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, Chu Tây không hề ương ngạnh bướng bỉnh như trong lời đồn, nhưng góc độ chụp ảnh của anh ta thì thực đáng khinh: “Góc độ chụp ảnh lúc nãy không tốt lắm.”
“Không cần, một bức ảnh xấu sẽ có tỉ lệ click rất cao, đối với các anh cũng là chuyện tốt.” Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Chu Tây trong trẻo không nhiễm chút bụi trần: “Tạm biệt.”
Việc bôi đen Chu Tây khá có sức hút, Chu Tây kiêu ngạo ương ngạnh, mọi người đều thích bôi đen cô. Hơn nữa Chu Tây còn là bạn gái của Lục Bắc Nghiêu, à không, nghe nói đã chia tay rồi, bạn gái cũ. Lục Bắc Nghiêu có nhiều fans như thế, các phương tiện truyền thông rất thích viết bài về Chu Tây, một khi bôi đen Chu Tây, các fans nữ của Lục Bắc Nghiêu sẽ điên cuồng xông lên và tạo lượng truy cập cho bọn họ.
Dáng người thướt tha của Chu Tây biến mất không thấy, paparazzi lấy lại tinh thần, anh ta cầm máy ảnh lên xem ảnh chụp, Chu Tây nghèo túng đến mức lái một chiếc xe bình thường đến đây, có thể viết thành đề tài sau khi chia tay Lục Bắc Nghiêu, kinh tế của Chu Tây xuống dốc không chủ? Ăn mặc đơn giản chìm đắm trong truỵ lạc? Chỉ cần photoshop bức ảnh này một chút là có thể được sử dụng với bất cứ đề tài nào.
Nhưng Chu Tây không nghèo túng, cô ấy mỉm cười vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.
Người phụ này sở hữu một sức quyến rũ chết người.
————
Chu Tây đi theo người phục vị đến phòng VIP, đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Mạnh Đình Thâm đang ngồi trên vị trí chủ toạ. Mạnh Đình Thâm mặc một chiếc áo sơ mi công sở màu đen, không đeo cà vạt, cổ áo hơi mở rộng để lộ vùng cổ. Ngũ quan Mạnh Đình Thâm thiên về lạnh lùng cứng rắn, trên người toát ra khí chất lạnh đến thấu xương của một bậc vương giả.
Chu Tây chưa bao giờ thích Mạnh Đình Thâm, từ nhỏ anh ta vẫn luôn bày ra bộ mặt xác chết, thoạt nhìn giống như một người lớn và có thể dạy dỗ người khác bất cứ lúc nào. Khi còn nhỏ, Mạnh Hiểu đã từng ở trong nhà của Mạnh Đình Thâm, trước khi đến chơi với Mạnh Hiểu, Chu Tây sẽ gọi điện xem xem Mạnh Đình Thâm có ở nhà không trước đã, nếu có ở nhà, cô sẽ nhất quyết không đi.
Quá đáng sợ.
Ngồi bên cạnh anh ta là Tiêu Thần, Tiêu Thần sở hữu ngoại hình non nớt và khuôn mặt trẻ con, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, một tay đặt lên bàn đùa nghịch chiếc cốc, nghiêng người nói chuyện với Mạnh Đình Thâm. Nghe thấy tiếng động, anh ta (Tiêu Thần) khẽ quay đầu nhìn lại, đôi mắt hẹp dài rực rỡ lung linh rơi xuống trên người Chu Tây.
Mạnh Đình Thâm đang uống nước, nghe vậy lập tức ngước mắt nhìn lên, ngón tay đặt trên chén trà màu nâu, ánh mắt cũng rơi xuống trên người Chu Tây.
“Mạnh tổng, Tiêu lão sư.”
“Ngồi đi.” Tiêu Thần đang định đứng dậy giúp Chu Tây kéo ghế ra, nhưng Chu Tây đã ngồi xuống bên cạnh cô, cô đưa mắt nhìn về phía Mạnh Đình Thâm, sau đó nhìn ra ngoài cửa.
Mạnh Đình Thâm là người xem hợp đồng? Tiêu Thần đang trêu chọc cô? Sao Mạnh Đình Thâm có thể có mặt trong bữa cơm này? Anh ta đang định làm gì?
“Luật sư Tần vẫn chưa đến, cô muốn ăn gì? Chúng ta ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện.” Tiêu Thần nhìn ra suy nghĩ của Chu Tây, cúi người mỉm cười rót cho Chu Tây một chén nước, vẫy vẫy tay gọi người phục vụ đến đây: “Gọi những món cô muốn ăn đi.”
Tiêu Thần ngoài mặt vẫn luôn nở nụ cười nhưng trong lòng lại đang chửi mẹ nó, sáng sớm hôm nay Mạnh Đình Thâm đặt tài liệu của Chu Tây lên trên bàn làm việc của anh ta, yêu cầu anh ta dẫn dắt Chu Tây.
Suốt bao nhiêu năm qua Mạnh Đình Thâm đã khi nào quản lý chuyện tuyển người chưa? Còn tuyển Chu Tây- Đệ nhất giở trò trong giới giải trí? Vừa nghe thấy cái tên này, da đầu Tiêu Thần đã tê dại.
Cô công chúa nhỏ nhà họ Chu đã giày vò công ty truyền thông Chu Thị đến sụp đổ, bây giờ lại chạy đến chỗ Mạnh Đình Thâm để chơi? Giới hạn tối thiểu để một người gia nhập vào giới giải trí là đứt gánh giữa đường yên lặng về nhà, còn người này lại huỷ hoại công ty, trực tiếp tiêu diệt toàn bộ đoàn đội.
Tiêu Thần nhìn kỹ Chu Tây, Chu Tây vẫn xinh đẹp như thế, nếu cô quay trở lại giới, giá trị nhan sắc này thực sự có thể lăng xê. Sau bao nhiêu năm tuỳ hứng, làn da vẫn trắng sáng không thể nhìn thấy lỗ chân lông, đôi mắt lấp lánh ánh nước, trắng đến toả sáng, một vẻ đẹp rạng ngời.
Ánh mắt của Tiêu Thần rất độc, anh ta đã lăn lộn trong giới giải trí này suốt nhiều năm qua, một người có thể nổi tiếng hay không anh ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Nhưng anh ta thực sự không thể hiểu nổi con người chu Tây, nếu nói không thể nổi tiếng thì với tố chất mưa tanh gió máu này, cô có thể tự mang hot search, nói có thể nổi tiếng thì cô cũng sẽ vả mặt.
“Tại sao lại quay lại ngành diễn xuất?” Mạnh Đình Thâm đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên trong phòng, Tiêu Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Đình Thâm một cái.
Chu Tây cũng ngẩng đầu nhìn lên, ngay sau đó ngồi thẳng người, chạm vào ánh mắt của Mạnh Đình Thâm, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Không có tiền, hơn nữa tôi không biết làm những chuyện khác.”
Thành thật như vậy sao?
Tiêu Thần bật cười thành tiếng, bưng cốc lên uống nước để che đi tiếng cười của mình, Chu Tây thực sự là một bảo tàng.
Mạnh Đình Thâm im lặng trong chốc lát: “Cô…” Ngón tay anh ta đặt trên mặt bàn, đánh giá: “Rất thẳng thắn.”
Thẳng thắn đến mức không biết xấu hổ.
Từ nhỏ Chu Tây đã là một Hỗn Thế Ma Vương, nếu không phải cắm rễ trên người Lục Bắc Nghiêu thì bây giờ cô vẫn là một cô gái bạch ngọt ngốc nghếch vô pháp vô thiên như trước. Chu Tây của bây giờ trầm tĩnh, trên người toát lên một sự lạnh lùng giống như có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Mạnh Đình Thâm lại nghĩ đến buổi thử vai của cô ngày hôm đó, quật cường ngẩng đầu nhìn lên, không để nước mắt rơi xuống. Có lẽ trong lòng cô phải đau đớn lắm, cô cũng là yêu mà không nhận lại được gì.
Chu Tây theo đuổi Lục Bắc Nghiêu rất khoa trương, Mạnh Đình Thâm chỉ nghe Mạnh Hiểu nói qua mấy lần, Chu Tây đang điên cuồng theo đuổi một người, gần đây thay đổi rất lớn.
Thời điểm Mạnh Đình Thâm nhìn thấy, Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu vẫn chưa công khai.
Cô đi thử vai cùng với Lục Bắc Nghiêu, dựa theo quy định, một người không phải là nhân viên công tác như cô thì không thể đi vào, thế là cô đừng bên ngoài chờ đợi, không có siêu xe, không có tài xế, không có bảo mẫu và một đám người dỗ dành cô. Cô cứ như vậy đứng trong gió lạnh, thậm chí không một nơi trú ẩn. Mùa đông ở thành phố S vừa ẩm thấp vừa lạnh lẽo, một cái lạnh đến thấu xương. Mạnh Đình Thâm một tay đút vào túi quần đứng bên cửa sổ nhìn người con gái ở dưới lầu, Chu Tây lạnh đến cả người run rẩy nhưng cũng không rời đi, trên người mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu hồng nhạt và chiếc mũ cũng màu hồng nhạt, nhảy nhót giống như một con thỏ.
Nhảy suốt hai tiếng đồng hồ, Lục Bắc Nghiêu đi ra ngoài, cô chạy đến chào đón, hai người nắm tay nhau rời đi.
Mạnh Đình Thâm đau răng một lúc lâu, nghĩ đến câu mắng chửi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Mạnh Hiểu vang lên bên tai anh ta: “Chu Tây yêu đến não tàn, cậu ấy đã bị người đàn ông kia đầu độc rồi.”
Sau đó Chu Tây công khai với Lục Bắc Nghiêu, ầm ĩ kinh thiên động địa, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Chu Tây bị mắng đến mức lên hot search, Chu Tây lại bị mắng lên hot search, tin đồn về việc bọn họ chia tay xảy ra ba tháng một lần.
Chu Tây vì Lục Bắc Nghiêu mà rời khỏi giới giải trí, Chu Tây về nhà rửa tay nấu canh, Chu Tây nấu canh? Một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước có thể làm bất cứ chuyện gì vì tình yêu.
“Nhận ra mình là người như thế nào mới có thể thay đổi hoàn toàn và trở thành con người một lần nữa.” Chu Tây đưa thực đơn cho Mạnh Đình Thâm bằng cả hai tay, Mạnh Đình Thâm nhắc đến việc tư, trái tim cô đã bình tĩnh trở lại. Có lẽ anh ta sẽ không ngáng chân cô. Cô cũng không có thời gian rảnh rỗi đi ghét bỏ Mạnh Đình Thân, nhanh chóng thay đổi chủ đề câu chuyện, mỉm cười bấu víu quan hệ: “Anh cả, anh gọi món đi.”
Mạnh Đình Thâm liếc mắt nhìn Chu Tây một cái, cầm lấy thực đơn rồi đưa cho Tiêu Thần: “Đừng quá ngông cuồng tự phụ.”
“Kiểm điểm chính là bậc thang thứ nhất để tiến bộ.” Mấy năm nay không phải Chu Tây không có tiến bộ gì, ít nhất da mặt cũng dày lên.
Tiêu Thần gọi đồ ăn xong rồi ngẩng đầu lên nhìn Chu Tây, tính cách của Chu Tây thay đổi thực sự rất lớn. Chẳng lẽ đúng là vì biến cố gia đình nên thay đổi hoàn toàn trở về làm người một lần nữa? Đúng là thay đổi thành một người khác. Trước kia, nếu có ai dám chê bai cô, có lẽ cô sẽ nhảy dựng lên hắt cho người nọ một cốc nước.
Ai dám nói cô không phải là một thứ gì đó? Ai dám yêu cầu cô kiểm điểm bản thân?
“Sau này có kế hoạch gì không?” Mạnh Đình Thâm tiếp tục hỏi.
“Gia nhập vào công ty của ngài, nghe theo sắp xếp của ngài.”
Chữ “ngài” này khiến Mạnh Đình Tham lại đau răng, anh ta uống một hơi cạn sạch cốc trà lạnh trước mặt, quay đầu lại nói với Tiêu Thần: “Gọi điện thoại hỏi xem lúc nào luật sư Tần mới có thể đến.”
Mạnh Đình Thâm thực sự muốn ký hợp đồng với Chu Tây, luật sư Tần đến đây và mang theo bộ hợp đồng đầy đủ, một xấp thật dày.
“Với tình hình hiện tại của cô, thực sự không thể tổ chức lễ ký kết hợp đồng được. Còn về các thông báo chính thức, chờ đến khi quay xong “Hỗn loạn chốn thâm cung” hẵng tính.” Tiêu Thần nói: “Cô không có ý kiến gì đúng không?”
Bây giờ danh tiếng của Chu Tây không tốt lắm, Tiêu Thần không muốn mạo hiểm.
“Không có.” Chu Tây mở hợp đồng ra lật xem một lượt rồi ký tên ở bên dưới: “Cảm ơn.”
Chu Tây hợp tác tốt đẹp chưa từng thất từ trước đến nay, không có đập phá đồ đạc cũng không lật bàn nửa chừng. Ký xong hợp đồng, bữa cơm này coi như đã kết thúc, bọn họ tách nhau ra đi ra ngoài, Chu Tây đi trước.
Mạnh Đình Thâm đứng dậy cầm lấy chìa khoá xe, Tiêu Thần cũng đứng dậy: “Chu Tây thay đổi rất lớn, giống như trở thành một người khác, cô ta sẽ không giở trò nửa chừng đấy chứ? Tôi thực sự rất sợ cô ấy sẽ làm như thế lắm, một khi tính tình công chúa nhỏ bộc phát thì đó sẽ là vũ khí sinh hoá đấy.”
“Chắc là không đâu.” Mạnh Đình Thâm sải bước dài đi ra ngoài: “Chu Tây đã chia tay với Lục Bắc Nghiêu rồi, lúc cô ta không yên đương… Vẫn có thể coi là bình thường.”
Chu Tây không yêu đương, Mạnh Đình Thâm nhìn cũng thuận mắt.
“Giao vai nữ hai của “Hỗn loạn chốn thâm cung” cho cô ta.” Tiêu Thần đuổi kịp Mạnh Đình Thâm, nhìn anh ta một cách sâu kín: “Chuyện này có phần mạo hiểm đúng không?”
Đây là bộ phim lớn của công ty bọn họ năm nay.
“Kỹ năng diễn xuất của cô ấy.” Mạnh Đình Thây đút một tay vào túi quần, liếc mắt nhìn Tiêu Thần: “Xứng đáng mới tất cả lời khen ngợi, sẽ không phải thất vọng đâu.”
Tiêu Thần nhìn Mạnh Đình Thâm một cách quái dị, Mạnh Đình Thâm cũng biết khen người sao? Còn khen một cách thật lòng như vậy nữa?
“Mạnh tổng, anh không sao chứ?”
“Ngày mùng mười này sẽ có một clip về diễn xuất của Chu Tây trong “Phái diễn xuất”, cậu có thể xem xem, cũng có thể làm bài tập trước.” Sau khi xem Chu Tây thử vai xong, Mạnh Đình Thâm lập tức tìm đến đài truyền hình yêu cầu bản ghi mình của “Phái diễn xuất”, anh ta đã phát đi phát lại một đêm liền vẫn chưa đã thèm, “Cô ấy đã trở nên nghiêm túc rồi.” Mạnh Đình Thâm cân nhắc, tìm một từ không khoa trương: “Cực kỳ mê người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...