Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi


“Cô ấy đã ký nhận chưa?” Lục Bắc Nghiêu đứng dưới áng nắng cầm di động lên gọi điện, sau khi xác nhận, anh mới đưa tay xoa xoa giữa hai hàng chân này: “Cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Lục Bắc Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía đồi núi trập chùng xa xa, sương mù bao phủ, ngọn núi kéo dài đến tận cuối chân trời. Anh mặc một chiếc áo choàng dài màu đen, thắt lưng có hoa văn màu vàng phác hoạ vong eo rắn chắc thon dài, vai rộng chân dài. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc nào, anh gọi vào số điện thoại của Chu Tây nhưng một giọng nữ máy móc vang lên: “Số điện thoại bạn đang gọi hiện đang có cuộc gọi khác, xin vui lòng gọi lại sau.”
Chu Tây cho anh vào danh sách đen, vẫn chưa mở ra. 
“Anh Bắc, không sao chứ?” Tiểu Phi nhận điện thoại của Lục Bắc Nghiêu, Chu Tây đột nhiên tuyên bố chia tay, Lục Bắc Nghiêu đi đi về về hai lần đều không có bất cứ chuyển biến nào. 
Trạng thái tinh thần của Lục Bắc Nghiêu mấy ngày nay không tốt lắm. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Bắc Nghiêu cầm chai nước lên mở nắp ra, ngửa đầu uống một hớp lớn, đôi mắt thâm thuý lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phương xa, yết hầu chuyển động, nuốt nước xuống. 
“Không sao.” Anh đứng thẳng người, chiếc cổ áo có hoa văn màu đen của trang phục cổ trang dán vào cổ lạnh lẽo của anh. Lục Bắc Nghiêu ném chai nước trống rỗng vào thùng rác, rút giấy ra lau khô vết nước trên tay, đôi chân dài sải bước đi về phía trước, mới đi được hai bước đã quay đầu nhìn lại: “Hồ Ứng Khanh có bạn gái chưa?”
“Hình như chưa có.” Chắc chắn chưa có một trăm phần trăm, ai mà không biết Hồ Ứng Khanh đang độc thân chứ? Nhưng anh ta vừa mới “xào” một đợt cùng với Chu Tây trên Weibo, Tiểu Phi sợ Lục Bắc Nghiêu mất kiểm soát và giết người nên cho thêm một từ hình như, hy vọng Lục Bắc Nghiêu vẫn còn giữ được lý trí: “Anh ta chắc chắn sẽ không có gì với chị Tây đâu, em nghe nói biểu hiện của chị Tây ở “Phái diễn xuất” rất tốt.” Mặc dù Tiểu Phi không biết kỹ năng diễn xuất của Chu Tây và cô có thể biểu hiện tốt đến mức nào nhưng fans của Hồ Ứng Khanh lập lời thề son sắt, bọn họ chỉ có thể tin: “Hồ Ứng Khanh thực sự đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của cô.”
Lục Bắc Nghiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phi đến mức sau gáy cậu ta tê dại. 
Tiểu Phi cũng cảm thấy kỹ năng diễn xuất này hơi khoa trương, cắn răng nói: “Cũng có thể là nể mặt mũi của nhà họ Mạnh, khoảng thời gian này Hồ Ứng Khanh tham gia vào một bộ phim do công ty truyền thông của Mạnh thị đầu tư, chị Tây và chị Mạnh Hiểu có quan hệ tốt như thế, nhà họ Mạnh giúp đỡ một phen cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà.”
Lục Bắc Nghiêu rũ hai hàng mi dày xống, đôi mắt thâm thuý yên tĩnh, anh im lặng một lúc lâu mới ngước mắt nhìn lên: “Bình thường cậu ở chung với bạn gái của mình như thế nào?”
Tiểu Phi im lặng mấy giây “Anh, em độc thân, mẫu thai SOLO.”
Lục Bắc Nghiêu đứng đó trong chốc lát, lần đi bước đi cực kỳ dứt khoát. 
————
Chu Tây trở về đợi một ngày, truyền thông Kình Ngư và công ty giải trí Mạnh thị đều đồng thời gọi điện thoại đến gọi cô về chuyện ký kết hợp đồng công việc. Cả hai nhà này đều có liên quan đến Mạnh Đình Thâm, chẳng lẽ bọn họ không thương lượng trước với nhau sao? 
Điều kiện của hai nhà gần như tương đương nhau, hợp đồng năm năm, hơn nữa còn đồng thời gửi mẫu hợp đồng đến đây. Truyền thông Kình Ngư là một hợp đồng bình thường, còn công ty giải trí Mạnh thị lại gửi đến hợp đồng cấp A, người đại diện là Tiêu Thần với mức đãi ngộ cao nhất dành cho một nghệ sĩ dưới quyền của công ty giải trí Mạnh thị. Chỉ cần Chu Tây không tự tìm đường chết, bọn họ đảm bảo một năm Chu Tây sẽ có ít nhất một bộ phim điện ảnh hoặc một bộ phim truyền hình, đại ngôn hoặc quảng cáo đều dựa theo tiêu chuẩn hạng nhất. 

Tiêu Thần là một người rất có sức nặng trong giới giải trí, là người đại diện vàng, không một nghệ sĩ nào anh ta không thể cứu sống nổi, thủ đoạn cực kỳ lợi hại, thứ am hiểu nhất chính là nói đen thành trắng, năng lực tẩy trắng được xưng là lão làng trong giới, mục đích của công ty giải trí Mạnh thị vô cùng rõ ràng. 
Bọn họ muốn nâng Chu Tây thì phải tẩy trắng cho cô.
Chu Tây xem hợp đồng xong, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Mạnh Hiểu, bên kia nhấc máy rất nhanh: “Bạn của tớ, tớ đang ở sân bay, đi đến thành phố B một chuyến. Sắp bay rồi, còn khoảng hai phút, cậu có chuyện gì mau nói đi.”
“Không có chuyện gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói, nhanh lên, nếu vay tiền thì sau khi xuống máy bay tớ sẽ chuyển khoản cho cậu, nếu muốn thổ lộ với tớ thì nhanh đi, hai phút đủ để cậu nói yêu tớ.”
“Ừ, tớ yêu cậu. Về vấn đề công việc, tớ nhận được lời mời tham gia vào công ty giải trí Mạnh thị, cậu giới thiệu? Người anh cả Diêm vương kia của cậu sao lại đồng ý?”
“Hả? Anh cả tớ đưa ra lời mời với cậu? Tớ không biết, anh ấy chặn tớ rồi, tớ còn chưa kịp về nhà cáo trạng, gần đây phòng làm việc tương đối bận rộn.”
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở của tiếp viên hàng không, nhắc nhở mọi người tắt các thiết bị điện tử. 
“Vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện sau khi cậu xuống máy bay.” Trong lòng Chu Tây hơi nghi hoặc, chuyện này không liên quan đến Mạnh Hiểu, nhưng bây giờ cô đang ký một hợp đồng cấp A? “Khi nào cậu về?”
“Ngày mai.”
“Sau khi về tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”
“OK!”
Cúp điện thoại, Chu Tây trầm tư giống như đang suy nghĩ gì đó nhưng cũng không muốn hiểu. Đối với cô mà nói việc ký kết hợp đồng với một công ty quản lý nào đó là chuyện tốt, bây giờ cô cần phải tẩy trắng, cần có sự tác động của đoàn đội và cần tài nguyên. 
Chu Tây cầm cốc đi ra ngoài lấy nước, vừa đi vừa suy nghĩ nên suýt chút nữa đụng phải dì Đổng, Chu Tây giơ tay lên đi vòng qua. 
“Con đang nghĩ gì vậy?” Dì Đổng che chở chén súp trong tay: “Đi không nhìn đường, nếu đụng phải sẽ đau lắm đấy.”
“Dì đang hầm gì vậy?” Chu Tây ngửi được mùi hương ngọt ngào thoang thoảng. 
“Tổ yến, bồi bổ cho con.”

“Nó có giá trị dinh dưỡng tương đương với nấm tuyết, nhưng không sạch bằng nấm tuyết.” Chu Tây cầm cốc nước xuống lầu: “Con không muốn ăn, cho bố con ăn đi.”
“Ơ, ông ấy còn kháng cự hơn cả con đấy.” Dì Đổng đuổi theo Chu Tây nói: “Ăn một chút thôi, nó tốt cho da của con gái lắm đấy. Con cứ nghĩ là nấm tuyết, nhắm mắt rồi ăn một hơi.”
Dì Đổng là một người cuồng dinh dưỡng, từ nhỏ Chu Tây đã bị bà ấy đuổi theo đút đủ loại canh bổ dưỡng, lúc cô lên đại học ở trọ lại trường mới thoát được một thời gian. Sau khi tốt nghiệp, Chu Khải Vũ yêu cầu cô một tuần trở về một lần, chỉ cần trở về, dì Đổng lại điên cuồng cho cô ăn canh bổ. 
Nếu Lục Bắc Nghiêu ở đây, Chu Tây đã đẩy tất cả chúng cho anh. Lục Bắc Nghiêu không kén ăn, ai cho gì cũng không từ chối. Bây giờ… Chu Tây lập tức dừng lại, sao cô lại nghĩ đến Lục Bắc Nghiêu chứ? Cô không muốn ăn thì có thể đút cho đám rùa đen trong vườn ăn. 
Chu Tây đi vào phòng bếp rót nước dì Đổng bưng chén súp màu trắng đi theo: “Dì đã chọn loại tổ yến ban ngày, hôm nay lại hầm từ sáng sớm, vừa mới hầm xong, dì vất vả như thế, con ăn một miếng đi.”
Chu Tây buông cốc nước xuống cầm lấy tổ yến nhắm mắt uống một hơi hết sạch, đặt chén súp xuống: “Sao dì lại đột nhiên nghĩ đến hầm tổ yến vậy?”
“Có phải dạo gần đây con ngủ không đủ giấc và không ngon không? Dì thấy có quầng thâm bên dưới mắt con, hẳn là rất vất vả.” Dì Đổng cầm lấy chén súp, vỗ vỗ lưng Chu Tây: “Tổ yến có tác dụng rất tốt đối với giấc ngủ, uống nhiều hơn một chút đi, không hại gì đâu.”
Đúng là dạo gần đây giấc ngủ của Chu Tây không được tốt lắm, nhưng cô đang muốn nghĩ ra một kịch bản, một kịch bản trong hiện thực, cũng nghĩ về thế giới mình đang sống và lối thoát của riêng mình. 
Tổ yến không có mùi vị gì đặc biệt, bỏ một ít đường phèn, mùi vị ngọt thanh. Nhưng Chu Tây vẫn luôn không thích cảm giác sền sệt, cô bưng ly nước lên uống một ngụm để kìm nén cảm giác khó chịu rồi đi ra phòng khách. 
Chu Khải Vũ đang xem TV, nhìn thấy Chu Tây đi đến đây, trong đôi mắt vẫn đục của ông lập tức sáng lên, giơ tay lên nói một tiếng: “Tây…”
Chu Tây bước đến ngồi xuống bên cạnh ông, nắm lấy tay Chu Khải Vũ: “TV thú vị không?”
Đầu óc Chu Khải Vũ hơi mơ hồ, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, hàm hồ nói không ro: “Chú gấu trần truồng… Hay.”
Chu Tây cầm điều khiến từ xa tìm chú gấu trần truồng, bây giờ Chu Khải Vũ chỉ có chỉ số thông minh của một đứa trẻ. 
“Bắc… Bắc Nghiêu đâu?” Chu Khải Vũ khó nhọc mở miệng, nắm chặt tay Chu Tây. 
Động tác ấn điều khiển từ xa của Chu Tây hơi khựng lại, ngay sau đó giật giật khoé miệng: “Chẳng phải bố không thích anh ta sao? Sao lại quan tâm đến anh ta như thế?”
Lúc đầu khi Chu Tây công khai với Lục Bắc Nghiêu, Chu Khải Vũ kiên quyết phản đối, nghiêm khắc đả kích. Nhưng Chu Tây quá yêu Lục Bắc Nghiêu, cô không màng đến sự phản đối của mọi người, vẫn luôn ở bên cạnh anh. 
Đúng là thiểu năng trí tuệ. 

Trong lòng Chu Tây hung hăng mắng chửi chính mình, đúng là yêu đương bi luỵ thường không có kết cục tốt. 
“Anh ta đang đóng phim, gần đây rất bận.”
Bận đến mức ngay cả chia tay cũng phải chia ra làm hai tập để tiến hành. 
Chu Khải Vũ gắng sức suy nghĩ một lúc lâu: “Cuối tuần… Bảo nó, về ăn cơm.”
“Không thể về được, ngày nào cũng phải quay phim, đạo diễn vô cùng nghiêm khắc.” Chu Tây đã tìm được chú gấu trần truồng cho Chu Khải Vũ xem, đội mũ lên cho ông: “Con vừa mới nhận được một bộ phim, tháng bảy này phải vào đoàn, có lẽ sẽ không còn nhiều thời gian ở bên cạnh bố được nữa.”
“Đừng… Suốt ngày bắt nạt nó.” Chu Khải Vũ đột nhiên xen vào, đôi môi chuyển động, khó nhọc nói: “Bắc… Cũng không dễ dàng gì.”
Chu Tây quay đầu lại nhìn ông, bác sĩ nói bây giờ tư duy của Chu Khải Vũ đang rất hỗn độn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, căn bản không thèm quan tâm xem Chu Tây nói gì. 
Chu Tây cảm thấy hơi chua xót trong lòng, trước kia cô luôn cảm thấy cho dù trời sập xuống đi chăng nữa thì cũng có Chu Khải Vũ chống đỡ cho cô nên cô mới không kiêng dè gì phản nghịch, kiêu ngạo tự đắc, muốn cái gì thì làm cái đó. Dù sao bố của cô cũng sẽ gánh vác mọi  thứ, nhưng Chu Khải Vũ ngã xuống, Chu Tây nhìn những sợi tóc mai đã bạc trắng hai bên thái dương ông, vuốt ve mái tóc Chu Khải Vũ, chống trán lên vai ông. 
“Bố.” Chu Tây nói: “Bố nuôi dưỡng con nên người, sau này con sẽ cùng bố già đi, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau.”
Cô có sự nghiệp đáng để phấn đấu, những người đáng để yêu, rời xa Lục Bắc Nghiêu, cuộc sống của cô vẫn rất tốt, không vất vả khó khăn như trong tưởng tượng, vai phụ vai chính cũng được, cô sẽ cố gắng sống hết mình, làm việc chăm chỉ cố gắng từng ngày, cả đời này cô sẽ không lãng phí thời gian nữa.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Tây ngồi dậy lấy điện thoại ra thì nhìn thấy người gọi đến là một dãy số xa lạ. Có lẽ là điện thoại của công ty quản lý, Chu Tây cầm điện thoại định đi lên lầu, liếc mắt nhìn thấy Chu Khải Vũ với đôi mắt đỏ bừng, cô xoay người ôm lấy ông: “Bố, con yêu bố.”
Sau khi bố mẹ ly hôn, cô bắt đầu hận bố mình, cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến bố mẹ ly hôm là do bố bận rộn với công việc, không có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến mẹ nên mẹ mới rời đi. 
Chu Khải Vũ muốn cô làm gì, cô càng không làm. Thời kỳ nổi loạn của cô đến sớm và dài hơn, ăn nói cực kỳ khó nghe, không chút khách khí, những lời mang theo gươm kiếm đều chống lại Chu Khải Vũ. Cô làm những chuyện đó như một lẽ dĩ nhiên bởi vì cô biết dù thế nào đi chăng nữa bố cũng sẽ luôn ở đó. 
Được chiều chuộng đến vô pháp vô thiên. 
Nhưng rồi bố cũng sẽ già đi, cũng sẽ có một ngày bố ngã xuống.
Chu Khải Vũ bật khóc hu hu, dì Đổng từ trong phòng bếp chạy ra, trực tiếp đến bên hai người: “Sao con lại chọc ông ấy nữa rồi? Đứa nhỏ này, một khi bố con khóc thì đến cả thảm cũng ướt.”
Chu Tây nhếch môi cố ý nở một nụ cười, kìm nén nước mắt, xoay người ôm lấy dì Đổng: “Con cũng yêu dì, dì đã vất vả nhiều năm như thế rồi.”
Dì Đổng sửng sốt, sau đó hốc mắt lập tức đỏ bừng: “Đây là chuyện dì nên làm mà, sao phải nói  những chuyện đó.”
“Con chỉ cảm thấy trước kia mình không hiểu chuyện, khiến hai người không vui.”
Dì Đổng lau mắt: “Vậy sau này phải nghe lời, ăn canh nhiều hơn nữa, dì còn sẽ mua thêm hoa giao nữa.”
Chu Tây không hề nói dối, mùi vị của hoa giao còn không bằng tổ yến nữa. 

“Con đi nhận điện thoại.” Chu Tây buông dì Đổng ra, xoay người bước nhanh lên lầu nhận điện thoại. 
Một giọng nam dịu dàng vang lên từ đầu giây bên kia: “Xin chào, tôi là Tiêu Thần.”
Tiêu Thần đích thân gọi điện thoại cho Chu Tây? Đây là chiêu thức gì vậy?
“Xin chào, tôi là Chu Tây.” Chu Tây trở tay đóng cửa phòng ngủ lại. 
“Đã xem hợp đồng chưa?”
“Tôi đang xem.”
“Bây giờ cô có thời gian không?” Tiêu Thần nói: “Nếu có thời gian, trưa nay chúng ta gặp mặt một chút, vừa ăn cơm vừa nhân tiện thảo luận về hợp đồng. Có rất nhiều chi tiết trên hợp đồng mà nếu không phải là người chuyên nghiệp thì có lẽ không thể hiểu được. Tôi sẽ dẫn theo người bên pháp lý, chúng tôi sẽ trực tiếp giải thích từng chi tiết của bản hợp đồng cho cô nghe.”
Công ty giải trí Mạnh thị có một ngọn núi tựa quá lớn, phía sau có trụ sở mẹ là tập đoàn Mạnh thị. Hàng năm đều có những hạng mục điện ảnh và truyền hình lớn. Ngay cả khi không nhận những bộ phim bên ngoài, chỉ cần tham gia vào phim của nhà mình cũng đã đủ để cho diễn viên lộ mặt trước công chúng. Cho dù Mạnh Đình Thâm ghét cô đến đâu đi nữa cũng sẽ không gài bẫy về mặt hợp đồng, suy cho cùng vẫn còn mối quan hệ với Mạnh Hiểu ở đó. Gia nhập vào Mạnh Thị, chỉ cần không quá tham vọng về tiền bạc thì sẽ ổn.
“Vậy làm phiền ngài rồi, chúng ta sẽ gặp mặt ở đâu?” Chu Tây đi vào phòng thay quần áo, vừa thay vừa cầm điện thoại, thái độ nghiêm tốn nhẹ nhàng: “Tôi sẽ qua đó ngay.”
Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng, Chu Tây cúp điện thoại rồi nhanh chóng tìm quần áo thay và đi ra ngoài. 
Cơ hội đã đến, lúc này Chu Tây chắc chắn không thể bỏ lỡ. 
Tắm rửa, thay quần áo và trang điểm, cô mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần tây, mái tóc dài đến eo, lông mày mỏng, đôi mắt sáng ngời. Chu Tây đứng trước gương tô son, mím môi, màu sắc đôi môi tự nhiên, người phụ nữ trong gương phóng khoáng tươi tắn. Thực ra cô không cần phải trang điểm quá đậm, ngũ quan của cô vốn dĩ đã không tồi rồi. 
Điện thoại di động vang lên một tiếng, là một tin nhắn từ người mua trên trang web bán đồ second hand. 
“Mã số của chiếc túi kia chắc chắn là thật? Cô không bán túi giả đấy chứ?”
“Mỗi túi một mã số, phiền cô hãy đến website official của nó để kiểm tra, nếu giả thì tôi sẽ bồi thường gấp mươi, những giấy chứng nhận đều nằm trên trang chủ. Hoàn toàn mới, chưa từng được sử dụng, không trả giá, nếu không mua đừng làm phiền.”
Không mua cũng đừng nhiều lời. 
Chu Tây lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc túi nhỏ màu đen bằng bạch kim tương đối khiêm tốn, hoàn toàn phù hợp và mới mẻ với bộ quần áo trên người. Chu Tây cầm lấy giấy chứng nhận bỏ vào trong túi xách đi ra ngoài, vừa mới ngồi lên xe, trang web mua bán second hand lại vang lên thông báo, lần này là của chính trang web.
[Người mua XXXCZ đã report mặt hàng bạn bán bị nghi ngờ là đồ fake, mặt hàng bị nghi ngờ đã bị khoá. Vui lòng phản hồi toàn bộ thông tin trong vòng một giờ, sau khi kiểm tra, chúng tôi sẽ hiển thị sản phẩm một lần nữa.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui