" Về Nhà Thôi."
" Đây mà là phượng hoàng sao." Chúng tu sĩ khó mà tin được trước mắt yêu thú, càng khó tin hơn chính là chúng đệ tử bên trong bí cảnh, bọn họ thật không ngờ lẫm liệt khủng bố phượng hoàng lúc này lại là một còn gà không giống gà, két không giống két.
" Chết tiệt các ngươi nhìn bổn vương có ý gì, có tin ta mốc mắt từng tên một, còn ngươi a, không có chuyện gì chớ có tìm bổn vương, thật là phiền phức." Tử Diễm nói tới đây liền ý thức được điều gì không đúng, cái đầu oai oai liếc trên liếc dưới thân mình, hai cánh sờ cái đầu cho đến cái mỏ.
" Lão tặc thiên ngươi đây là chơi ta." Tử Diễm quái dị kêu rên, hắn không biết không chỉ mỗi hắn mà ngay lúc Lăng Tiêu Thiên Phượng cũng không sai biệt bộ dạng giống hắn.
" Đây là vì sao." Cốc U Lan nghi hoặc hỏi.
" Là thiên đạo ước thúc." Mộ Ly đứng bên nàng giải thích.
" Thần thú tồn tại mỗi loài đều nắm giữ một sức mạnh thông thiên, bẩm sinh thiên phú đã vượt trội kinh người, cũng bởi vì điều này thiên đạo chỉ cho phép chúng tồn tại ở thượng giới mà không phải ở hạ giới như chúng ta hiện tại. Bởi vì thiên đạo công bằng, một khi thần thú xuất hiện ở hạ giới, cho dù là thông thiên lực lượng cũng sẽ bị thiên đạo phong ấn lực lượng, hình dáng của Tử Diễm hiện tại chính là do phong ấn gia thân mà tạo thành."
Cốc U Lan lúc này chợt nhớ tới kiếp trước, Mộ Tình Tình bên người bất quá chỉ là một con tiểu phượng hoàng trông giống loài tước, nhưng tại sao cùng là phượng hoàng lại khác biệt lớn như vậy.
" Kê hình là một loại cấp thấp huyết mạch, chỉ khí giải khai phong ấn bên trong huyết mạch sẽ trở nên tinh thuần, đến lúc hình dạng cũng sẽ thay đổi." Mộ Ly lại nói tiếp.
" Hừ, tức chết bổn vương." Tử Diễm trên không miệng không ngừng chửi mắng, cho đến khi nhàm chán liền biến thành một đạo linh quang tiến nhập vào cơ thể Cốc U Lan.
" Tiểu hữu quả nhiên kiến thức hơn người, không biết là ai sư đồ." Ngọc Hư đạo nhân hướng Mộ Ly hứng thú hỏi.
" Tiền bối nàng là ta sư muội, sư phụ là Tuệ Nhãn đạo nhân." Mục Dạ biết nàng khó sử nên lên tiếng trước, dù sao Mộ Ly cũng chưa chính thức nhập thất vào Mục Sinh môn hộ, nếu như tự miệng nói ra sẽ bị người khác dị nghị.
" Thì ra là Mục đạo hữu đồ đệ, không hổ với danh xưng Tuệ Nhãn, mắt nhìn người của hắn luôn sáng suốt hơn bọn ta nhiều." Ngọc Hư đạo nhân ý vị thâm lường, vuốt râu bạc trắng liếc mắt nhìn Mộ Ly.
" Tiền bối quá khen." Mục Dạ cùng Mộ Ly khiêm tốn ôm quyền, mặc dù đã quen tiếp xúc với nguyên anh lão quái như Mục Sinh, nhưng Mộ Ly vẫn không quen với loại ánh mắt như muốn nhìn thấu tất cả bí mật của nàng.
Lúc này, phía xa bay đến hai đạo thân ảnh, chính xác mà nói hai thân ảnh đang thuấn di lại đây.
" Phụ thân, mẫu thân." Cốc U Lan thấy hai người đến liền âm thầm nhẹ nhõm, mặc dù hiện tại bọn họ không biểu hiện gì khác thường, nhưng không ai biết trước được lòng tham của bọn họ có làm mờ mắt.
Cốc Hồn cùng Nạp Lan Y Tiên đến không chỉ khiến Cốc U Lan vui mừng, mà ngay cả Thái Nhất Tông đệ tử cũng vui lây.
Hai thần thú, là hai thần thú cùng xuất hiện tại Thái Nhất tông bọn họ, là phúc nhưng cũng là hoạ song hành, nếu lúc này trên đường về không có nguyên anh lão quái hộ tống bọn họ, thì chắc chắn không chỉ ma môn, mà ngay cả chính phái còn lại cũng không khoanh tay đứng nhìn Thái Nhất tông quật khởi.
" Ngọc Hư đạo hữu quả nhiên thật nhanh." Cốc Hồn nhìn đến chúng đệ tử không sao liền an tâm nhẹ nhõm, liếc nhìn sắc mặt căng thẳng của bọn họ lúc này, Cốc Hồn biết có chuyện chẳng lành.
" Lan nhi ngươi không bị thương chứ." Nạp Lan Y Tiên nghe bí cảnh gặp chuyện, một mực năn nỉ Cốc Hồn cho phép để đến xem tình hình.
" Nương, ta không sao." Bị nàng ôm vào lòng Cốc U Lan cảm thấy ấm áp, kiếp trước vốn nàng tâm cao khí ngạo, nghĩ rằng phụ mẫu không quan tâm đến mình nên một mực xa cách bọn họ, nhưng ông trời cho nàng làm lại từ đầu, để nàng có thể cảm nhận lại cái gọi là tình thương.
" Cốc đạo hữu, Nạp Lan đạo hữu đến cũng rất nhanh, chắc chắn là rất quan tâm nữ nhi của mình a." Ngọc Hư đạo nhân gật đầu chào hỏi hai người, lại nói tiếp " Ta đây còn chưa chúc mừng hai vị đạo hữu đâu, có thể sinh ra một nữ nhi tốt như vậy khiến cho bọn ta đỏ mắt ngóng nhìn."
" Ý của đạo hữu là." Cốc Hồn vốn không phải là mới bước vào tu chân môn lộ, lời hàm ý của hắn, nhất là từ miệng của nguyên anh lão quái, khiến Cốc Hồn tâm sinh biến chuyển vô số ý niệm.
" Ta còn tưởng bọn họ đã truyền tin cho ngươi a, xem ra Thái Nhất tông bọn ngươi sắp xuất hiện hai tinh tú sắp quật khởi, ngươi đây không khiến bọn ta đỏ mắt thì phải làm sao." Ngọc Hư đạo nhân mắt mang ý cười, nhưng không ai hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.
" Đạo hữu quá lời, chúng ta tông môn còn có việc cấp bách, xin rời đi trước." Cốc Hồn sắc mặt khẽ biến, đây là uy hiệp, nhất định đã sãy ra chuyện gì mới khiến Ngọc Hư tên này mang uy hiếp hàm ý.
" Gấp gáp vậy sao." Ngọc Hư ý muốn ngăn cản nhưng rồi lại thôi, dù sao bọn họ là cùng một trận doanh, liếc nhìn ma môn đã rục rịch không yên nên hắn liền ẩn nhẫn ngồi xem cọp đấu.
" Các vị, cáo từ." Cốc Hồn phất tay ý bảo Xuân Thu xuất phát hồi tông.
Các môn phái khác lúc này đã truyền tin đi rất nhiều cho tông môn để nhanh chóng phái người đến, nhìn Thái Nhất tông bọn họ rời đi, bọn họ liền đứng ngồi không yên.
Như chiến hạm lao nhanh trong biển mây, phi toa Thái Nhất tông một mực lấy tốc độ nhanh nhất hướng về tông môn mà chạy ráo riết.
Cốc Hồn nghe Mục Dạ thuật lại sau, hắn lúc này trở nên căng thẳng quan sát tinh hình xung quanh đề phòng địch tập kích.
Phía trước phi toa xuất hiện một màu đen thân hình, cả người khí thế sắc bén lao nhanh đến phi toa.
" Là địch?" Chúng đệ tử không nhìn rõ thân hình người đến, cho đến khi người đó xuất hiện rõ ràng diện mạo, chúng nhân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
" Là đại sư huynh."
Người đến không ai khác chính là Huyền Tôn, hắn mặt lạnh không cảm xúc nhưng trong mắt không che dấu nổi lo lắng.
" Không sao chứ." Lạnh băng giọng nói tưởng chừng như hỏi mọi người, nhưng khi đưa mắt nhìn hắn liền biết đối phương đang nói ai.
Huyền Tôn không biết có hiểu mình đang làm gì hay không, tay to thô kệch xiết chặc cánh tay Mục Dạ.
Mục Dạ bị hành động đột ngột như vậy liền ngạc nhiên nhìn hắn, theo bản năng lắc đầu tỏ ý mình không sao, lúc này lại nghe trầm thấp lại mang ấp áp giọng nói khiến đầu óc của hắn oanh động.
" Về nhà thôi."
P/s: hôm qua có bạn bảo giữ sức khoẻ.... Đến sáng tới giờ nhức đầu bưng bưng, vốn định viết một
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...