" Lộ si." Mộ Ly ánh mắt hứng thú nhìn Tĩnh Trí hoà thượng.
Bị một nữ tử nhìn mình chăm chọc, lại bị nàng chọc ngoáy nổi khổ của mình, cho dù Tĩnh Trí tâm cảnh có trầm ổn đến đầu cũng không tránh khỏi đỏ mặt xấu hổ.
" Ta không phải lộ si." Trên mặt ửng đỏ như tiểu cô nương e thẹn, Tĩnh Trí không quên biện bạch cho bản thân mình.
" Ngươi không phải là lộ si tại sao lại có thể đi lạc đến tận đây, rõ ràng là đang biện minh, ta đây cũng là lần đầu thấy một tu sĩ lại có thể mất phương hướng trầm trọng như vậy." Nữ nhân này vốn tính cách rất giảo hoạt, dường như bản chất yêu nữ vốn dĩ đã ăn sâu trong con người nàng.
" Ta... Đây là nói rõ tiểu tăng khác biệt hơn người." Tĩnh Trí không biết phải làm sao, chỉ có thể ưỡng ngực xưng kỳ.
" Ta hiểu ta hiểu, dù sao đi nữa đại sư vẫn thiếu ta một nhân tình." Mộ Ly ánh mắt giảo hoạt đánh giá Tĩnh Trí, giờ phút này trực diện đối mặt, trước mắt Mộ Ly là một anh tuấn khuôn mặt, bất quá đừng nhìn khuôn mặt có phần thư sinh non nớt nhưng trong đôi mắt lại không thể che dấu được sự nghiêm túc trưởng thành.
" Hừ, ta biết những đạo sĩ thúi như các ngươi chắc chắn sẽ không tốt bụng gì, nói đi ngươi cần ta giúp gì, nhưng ta bảo trước, ta không làm những chuyện trái với lương tâm." Tĩnh Trí hừ lạnh, ánh mắt có chút đề phòng Mộ Ly, đừng nhìn người này bộc trực như vậy nhưng thật ra là một kẻ thâm trầm mưu trí. Đây cũng là lẽ dĩ nhiên, tu sĩ một khi đã đột phá đến tầng cảnh này sẽ không là những kẻ không biết dùng não.
" Đại sư yên tâm, ta chỉ muốn ngươi trợ giúp ta lấy một vật." Mộ Ly giọng mang ý cười muốn kéo gần quan hệ.
" Một vật, ngươi không đi săn lệnh bài mà muốn tìm thứ khác sao, chẳng lẽ ngươi muốn tìm Huyền Minh Trọng Thuỷ." Tĩnh Trí dò hỏi một hai câu trong đầu liền đoán bảy tám phần vật mà Mộ Ly muốn tìm.
Huyền Minh Trọng Thuỷ, dị thuỷ bản bài danh thứ mười ba, thuộc loại âm thuỷ. Người nắm giữ Huyền Minh Trọng Thuỷ luôn là mối nguy hiểm cho đối thủ, dị thuỷ này mặc dù không có tính chất cực hàn, lại không có nhiều công năng đặc hiệu, nó duy nhất chỉ có một đặc điểm đó chính là sức nặng.
Huyền Minh Trọng Thuỷ mặc dù là thuỷ tính nhưng nó không hề ôn nhu vốn có của thuỷ tính, mỗi một giọt Huyền Minh Trọng Thuỷ sẽ tương đương với sức mạnh của một đầu long tượng, nói một cách dễ hiểu mỗi một giọt huyền minh trọng thuỷ tương đương với mười toà đại sơn trọc trời. Đây chịn là lý do vì sao những tu sĩ khác phải e dè với những kẻ nắm giữ Huyền Minh Trọng Thuỷ.
" Xem ra đây cũng không phải là bí mật gì." Mộ Ly cười khổ cho qua.
" Ngươi quả thật là đi tìm dị thuỷ, nói cách khác ngươi đang hướng về phía nam, ôi ta đây rốt cuộc đã đi đúng phương hướng, ta cứ nghĩ mình lại đi sai đường." Tĩnh Trí không che dấu hưng phấn, không còn tôn nghiêm của phật giáo mà gào gú vui sướng, dù sao đây cũng là lần đầu trong đời hắn đi đúng phương hướng, hơn hết lại là trong đại sâm lâm chen chút đầy cổ thụ, điều đó làm hoà thượng này cao hứng không thôi. " Xem ra đại sư cũng đánh chủ ý đến dị thuỷ, xem ra chúng ta không thể nào đứng chung một chỗ." Mộ Ly sâu hằm lời nói, không biết từ lúc nào đã giữ khoản cách với Tĩnh Trí hoà thượng.
" Ấy ấy ấy, tiên tử có chút hiểu lầm, ta mặc dù hướng tới dị thuỷ nhưng lại không đánh chủ ý tới dị thuỷ, lại nói ta cũng không phải thuỷ linh căn." Tĩnh Trí thấy Mộ Ly đề phòng liền xua tay giải thích. " Thật ra tiểu tăng muốn đánh chủ ý chính là bên cạnh dị thuỷ một tảng đá, Vạn Năm Huyền Minh Thạch."
" Vạn Năm Huyền Minh Thạch." Mộ Ly nhìn đối phương.
Vạn Năm Huyền Minh Thạch là một loại kỳ trân bảo vật, đối với tu sĩ trợ giúp rất lớn trong việc tu luyện. Huyền Minh thạch được hình thành từ một nơi có âm hàn thuộc tính, lại chịu trọng lực mãnh mẽ từ xung quanh mà tôi luyện theo năm tháng, cũng vì lẽ này mà đại đa số Huyền Minh thạch xuất hiện hầu như ở bên cạnh Huyền Minh Trọng Thuỷ. Huyền Minh Thạch cứng rắn không kém thiên ngoại vẫn thạch là bao, mặt khác nó còn có công năng chính là tịnh tâm, đại đa số tu sĩ sẽ lấy Huyền Minh Thạch làm bồ đoàn để trợ giúp trong tu luyện, phòng ngừa tâm ma, mà Vạn Năm Huyền Minh thạch lại có thể trợ giúp rèn luyện nguyên thần lớn mạnh.
" Đúng vậy đúng vậy, tiểu tăng chỉ cần một khối lớn Vạn Năm Huyền Minh thạch là đủ, dù sao chúng ta không ảnh hưởng lợi ích của nhau, trợ giúp nhau hợp tác có thêm phần nắm chắc." Tĩnh Trí vuốt cái đầu trọc bóng loáng của mình rồi đối với Mộ Ly cười cười hề hề.
" Ta cũng không dị nghị đại sư lời nói có phải hay không là sự thật, nhưng ta làm việc trước nay đều rất đa tâm, để đảm bảo ta muốn đại sư đối với tâm ma phát thệ." Mộ Ly không phải là nghé con mới bước chân vào tu chân giới, nơi đây tu sĩ cho dù là chính hay là tà ở trước mặt lợi ích có thể trở mặt nhau lúc nào không hay.
" Tiên tử quá đa tâm rồi, tiểu tăng không thể làm gì hơn chính là tuân theo tiên tử." Tĩnh Trí thở dài, nữ nhân trước mắt hắn quả thật rất đa tâm, nếu hắn không đoán sai nếu bản thân không tuân theo có thể sẽ bị nàng giết ngay tại nơi này, mặc dù cách nhau hai tiểu cảnh giới nhưng Tĩnh Trí luôn cảm nhận thấy áp lực từ nữ nhân trước mắt này.
Theo lời vừa dứt, Tĩnh Trí cảm nhận được bị một cỗ vô hình ràng buộc, cũng nói cách khác tâm ma phát thệ đã thành lập.
Ngay khi cả hai gật đầu thoả mãn, Mộ Ly ánh mắt loé lên hàn quang, thân hình nghiêng về phía sau, một đạo xé gió xẹt qua trước mặt nàng.
" Bặc."
Mộ Ly ngọc thủ như chớp bắt lấy, một đạo ám khí bị nàng kẹp lại trong tay, một cổ khói xanh trên thân ám khí như bị ngọc thủ của nàng đun sôi.
Tĩnh Trí cùng Mộ Ly liếc nhìn về nơi phát ra ám khí, đối phương có thể ẩn núp mà bản thân hai người không phát hiện sớm, xem ra người đến là một cao thủ thực sự.
" Có thể né tránh được ám khí của ta ngươi quả thật rất mạnh." Một giọng nói trầm thấp quái dị từ trong bóng tối đi ra, một nam nhân với một mái tóc đen bung xoã, khiến người khác kinh dị chính là đôi mắt không hề có con ngươi, đó là một đôi mắt trắng xoá như bầu trời bông tuyết, lạnh lẽo, tuyệt vọng.
" Ta còn đang nghĩ cao thủ nào có thể né tránh đi được thần thức của ta, thì ra là Long Ẩn Môn cao thủ." Mộ Ly cười lạnh, Long Ẩn Môn là một thần bí đại phái, người của Long Ẩn môn thành dành chính là độn thuật cùng ẩn thân thuật, bọn họ chân chính là con độc xà ẩn mình trong bóng tối.
" Âu Dương Phong." Tĩnh Trí hoà thượng nhíu mày nhìn mắt trắng nam tử.
" Long Ẩn Môn thiếu chủ Âu Dương Phong sao." Mộ Ly nhìn đôi mắt đặc biệt đó cùng Tĩnh Trí trong lời nói liền xác minh ý nghĩ của mình.
Tg: dạo này mất động lực sống huống chi là động lực viết truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...