" Ngươi Phải Biết Ơn Ta."
" Mộ Ly, ngươi phải chịu trách nhiệm việc này." Huyền Tôn hung thần sát khí nhìn Mộ Ly đang ngay ngốc đứng đó, bất chợt nhận ra đối phương không hề chú ý đến lời của mình, khi nhìn kĩ lại, một hình ảnh khiến hắn muốn độn thổ không thể gặp ai.
" Ngươi ngươi..." Huyền Tôn cứng họng chỉ Mộ Ly, hai người nam nhân còn lại đồng thuận liếc nhìn kẻ đang bị xem là tội nhân thiên cổ.
" Ấy, ngươi như thế nào đã xong rồi, thế nào có sảng khoái không." Mộ Ly như kiểu lúc này mới phát hiện đối phương đang hiện diện, mắt cười chăm chọc Huyền Tôn đang đứng như chết cứng.
" Ngươi, ngươi vô sĩ." Huyền Tôn run rẩy chỉ Mộ Ly, nàng rõ ràng thấy mình nhưng vẫn như xem không thấy, lại còn bỉ ổi đến nổi trước mắt hắn dùng nhiếp ảnh thạch phát ra những hình ảnh " xuân xanh" đó.
" Thế nào lại gọi ta vô sỉ, ngược lại ngươi phải biết ơn ta, dù sao đi nữa ta cũng giúp ngươi khoái lạc lên tiên, lại giúp hai người các ngươi phá thân xử nam trong trắng bấy lâu này." Mộ Ly bộ dạng lúc này không khác gì một tên lưu manh, tay bắt thẩy lên xuống nhiếp ảnh thạch trước mặt Huyền Tôn như đang khiêu khích.
" Ta phát hiện ngươi không chỉ vô sỉ lại còn hạ lưu bỉ ổi, ngươi, ngươi còn lưu lại những hình ảnh đó, rốt cuộc ngươi có mục đích gì." Huyền Tôn cố nén sự thất thố của mình, điều chỉnh lại tinh thần nhưng trong đầu vẫn không dứt bỏ được những hình ảnh đó.
" Thế nào lại nóng nảy như vậy, ngươi cứ xem như ta làm việc thiện không có mưu đồ gì đi." Mộ Ly thu hồi nhiếp ảnh thạch như sợ đối phương thừa cơ đánh cắp.
" Ngươi chớ có nhiều lời vô ích, với tính cách của ngươi không làm những chuyện vô bổ, có phải ngươi muốn ta huỷ bỏ hôn sự lần này." Huyền Tôn đối với chuyện hôn sư lần này thập phần bắt đắc dĩ, một mặt hắn muốn dứt bỏ quan hệ với Mục Dạ, một mặt khác là lệnh của sư tôn nên Huyền Tôn chỉ có thể nhắm mắt thuận theo.
" Ngươi là người thông minh nên hiểu những gì mình cần làm, nếu như ngươi vẫn ngoan cố không thừa nhận tình cảm thật của mình thì đừng trách ta phát tán nhiếp ảnh thạch này đi khắp nơi." Mộ Ly không muốn giây dưa tiếp tục, một lời nói thẳng muốn đối phương làm theo, đây rõ ràng là uy hiếp.
" Ngươi cùng hắn vốn dĩ xem đối phương là người quan trọng trong lòng, nhưng tại vì sao lại không chấp nhận tình cảm của mình, chẳng lẽ chỉ vì thù oán tiền nhân mà trở nên quay mặt thành thù như vậy, ta không cần biết ngươi vì lí do gì, nhưng ta sẽ làm mọi cách để sư huynh ta không bị tổn thương tình cảm nữa." Mộ Ly hiên ngang đứng ra mặc cho vừa rồi có một chút tiểu nhân lỗ mãng, nhưng nàng làm mọi thứ cũng vì muốn cả hai đến được với nhau mà không tự lừa dối bản thân.
" Sư muội ngươi dừng chuyện này lại được rồi, dù sao mọi chuyện cũng đã rồi." Mục Dạ xa xa đi đến, cho dù là kim đan tu sĩ nhưng đón nhận công kích liên tục như vậy cũng muốn đi thành hai hàng.
" Dạ, ngươi không sao chứ." Huyền Tôn nhìn thấy Mục Dạ như vậy cảm thấy áy náy vô cùng, nhìn mình tổn thương hắn thành ra như vậy, Huyền Tôn cũng không thể chối bỏ lòng hắn đau như cắt.
" Ta không sao, ngươi nếu cứ tiếp tục ở lại đây Bạch sư muội sẽ chạy đến tìm đấy, nhanh chóng về động phủ của ngươi đi." Mục Dạ như muốn đổ một hủ giấm chua lên đầu Huyền Tôn, hắn đã muốn phát tiết sự ghen giận của mình nhưng vẫn chưa có cơ hội, lần này mặc dù tình cảnh có chút không thích hợp nhưng vẫn muốn nhắc người đó trước mặt đối phương.
" Ta xin lỗi, ngươi có thể cho ta một thời gian tĩnh lặng." Huyền Tôn áy náy nhìn Mục Dạ, những năm qua hắn đấu tranh tư tưởng rất nhiều, một mực chìm đắm trong sự giằng xé của tình cảm bản thân, đã có lúc hắn muốn kết liễu để giải thoát cho khốn cảnh lúc này, nhưng mỗi lần hắn ra tay, thì khuôn mặt đó lại hiện ra trước mặt hắn, người mà hắn không thể dứt bỏ, cũng chính là người đang đứng trước mặt hắn hiện tại.
" Được rồi, hiện tại ta cũng muốn thanh tĩnh, ngươi trở về trước đi." Mục Dạ ánh mắt mệt mõi, tay phất phất ý muốn đuổi người.
" Như vậy ta đi đây, ngươi chú ý bảo trọng thân thể." Huyền Tôn lạnh lùng như đối với người này luôn ôn nhu như thế, thậm chí là rất muốn công khai sủng ái đối phương nhưng lí trí lại không cho phép hắn làm vậy.
Huyền Tôn rời đi không quên liếc mắt nhìn Mộ Ly phía xa, lúc này trong thâm tâm hắn nhắc nhở rằng, đừng đụng đến nha đầu này, nếu không sẽ bị tính kế rất thâm độc.
Huyền Tôn vừa mới biến mất thân ảnh thì Mục Dạ đã dùng ánh mắt hờn trách Mộ Ly, nhưng lại cao giọng chỉ trách sư tôn của mình.
" Sư tôn, người thân là trưởng bối là không ngăn cản sư muội hành động lỗ mãng, ta thật nghi ngờ hai ngươi có xem ta là cùng sư đồ hay không lại thiết kế hãm hại ta thành ra như vậy."
Một góc tối không thấy người, Mục Sinh ngượng ngừng sờ mũi, lén lén lút lút rời khỏi nơi nồng nặc mùi súng này.
" Sư huynh, ta chỉ muốn tốt cho ngươi." Mộ Ly đi đến bên cạnh, nhúng vai tự cho mình không có lỗi, nhìn bộ dáng này lúc này như muốn nói, ta đây là người tốt a.
" Còn biện bạch." Mục Dạ trừng mắt nhìn nàng, tay muốn rõ lên đầu nàng nhưng thân thủ lại không linh hoạt như thường ngày, trực tiếp bị nàng tránh khỏi.
" Dạ sư huynh, hai người bọn hỏ chỉ là không muốn nhìn ngươi đau lòng thôi." Lưu Nhiên chen ngang nói tốt cho Mộ Ly hai người.
" Ta hiểu, nhưng như vậy lại khiến cho hắn khó xử, lại khiến tình trạng càng trở nên nghiêm trọng." Mục Dạ thở dài, khoắt tay muốn rời đi " các ngươi tiếp tục ổn dưỡng tình cảm đi, ta cảm thấy mệt mõi muốn nghĩ ngơi."
Nhìn hắn như vậy Mộ Ly nham hiểm cười, không quên chăm chọc một câu cuối cùng.
" Ta còn tưởng sư huynh có thể đấu ba ngày ba đêm mà không thấy mệt nha, thật không tin lại nhục chí như vậy."
Mục Dạ mắt lơ tai điếc không chấp nhất với nàng, nhưng quả thật toàn thân hắn lưc nãy đã nhức mõi vô cùng, nếu ở đỉnh phong trạng thái thì có thể đại chiến hơn ba ngày ba đêm.
" Ngươi lần này trở về lại gây náo loạn rồi." Lưu Nhiên quay nhìn Mộ Ly cười khổ.
" Không hẳn là vậy." Mộ Ly nhúng vai cười cho qua, lúc này nàng mới để ý rõ Tinh Vân bên cạnh.
" Di, đã Trúc Cơ rồi sao, lại còn sắp đột phá trung kỳ." Mộ Ly hứng thú.
" Sư phụ nếu không cố gắng chắc chắn ta sẽ vượt qua ngươi nha." Tinh Vân ưỡng ngực tự tin, nhưng cho dù là vậy thì hắn vẫn luôn kính trọng Mộ Ly không thay đổi.
" Thể nào, trong mắt sư phụ ngươi không có nhìn cảnh giới, đến đây để ta thử tài nghệ tiểu tử ngươi thế nào." Mộ Ly ngoắc ngoắc Tinh Vân lại, đã năm năm không có xuất thủ với nhân loại nên Mộ Ly chiến ý luôn ngập tràn.
" Hảo, ta cũng muốn cho sư phụ thấy thành quả của ta." Tinh Vân hào hứng bước ra, nhưn ngay khi cả hai muốn giao đấu, khung cảnh liền biến đổi, cả ba lúc này bị dời đến một mảnh đất hoang vu không thấy một sinh vật sống.
" Hai ngươi muốn phá hỏng sân của ta sao, nếu không phải ta kịp thời đưa các ngươi đến đây thì sẽ không còn thấy cảnh đẹp của ta nữa rồi." Mục Sinh hư không đáp xuống, trách cứ vài câu.
Tg: ngủ thôi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...