Nữ Phụ Thuần Ái Văn


Nam Cung Thuần cắn răng, theo bản năng liền muốn giãy giụa, nhưng ngoại trừ từng trận đau đớn truyền đến từ tứ chi, hắn không thể động đậy dù chỉ một chút.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt hiện ra gương mặt của thiếu nữ trước mắt, khi nàng hoảng sợ khóc lóc.
Nàng từng trước mặt hắn dịu dàng, bình tĩnh, lãnh đạm quá lâu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí quên mất nàng từng có thời điểm chật vật như vậy.
Nhưng hắn khi đó chưa bao giờ để tro lòng sự thống khổ của nàng, vì hắn không chút để ý nghĩ, nàng dù giãy giụa cũng vô dụng.

Mà những thứ hắn muốn, tuyệt đối không thể trốn thoát.
Bởi vì hắn rất mạnh.
Thế giới này, luôn là cá lớn nuốt cá bé.
Hắn ý thức được, Tống Giản muốn làm gì.

Nàng muốn hắn trải nghiệm sự tuyệt vọng vì tứ cố vô thân của nàng trước đây; nàng muốn hắn biết, làm "Kẻ yếu", cũng có tôn nghiêm và tình cảm.
Nàng muốn hắn cúi đầu nhận sai.
Nhưng ý thức được điều này, ngọn lửa tự phụ lại khiến Nam Cung Thuần càng không thể cúi đầu.
Hắn mồ hôi lạnh ròng ròng, thoạt nhìn như mới vớt từ trong nước ra, sự ướt át nóng bỏng.
Hắn ra vẻ khinh thường, ra vẻ không cho là đúng, liên tục cười lạnh.

Khi không thể nhịn được đau đớn, hắn chửi ầm lên, toàn là những từ ngữ ô uế.
Tống Giản mặt không cảm xúc, xem như không nghe thấy.

Đến tận khi rút chiếc vòi cực dài ra, nàng mới nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy cằm hắn, lạnh lùng cười, "Xuỵt"
Tay nàng ấn lên phần bụng nhỏ hơi căng phồng lên của hắn, tuy chỉ dùng lực rất nhẹ, nhưng cơ hồ có thể làm lý trí và tôn nghiêm hắn sụp đổ.

Điều này khiến mặt Nam Cung Thuần lập tức nhăn lại.
Tống Giản bình tĩnh nói, "Yên lặng một chút"
...
Đợi đến khi Tống Giản rời khỏi phòng Nam Cung Thuần, Dạ đã an bài người tiến vào dọn dẹp phòng và xử lý vết thương của Nam Cung Thuần, để tránh việc hắn bị thương quá nặng mà chết giữa chừng.
Nước ấm đã chuẩn bị xong, Tống Giản ngâm người vào trong thau tắm.

Nàng ngâm một chốc liền nhấn chìm cả đầu xuống.
Nàng ngồi ôm gối trong làn nước ấm áp, thở dài một hơi, cảm giác mình đã cách biệt với thế giới bên ngoài, tựa như quay về lúc ban đầu khi chưa có chuyện gì xảy ra, khi àng còn vô lo vô ưu nằm trong bụng mẹ, được một bọc bởi nước ối.
Cho nên, những thống khổ cùng dơ bẩn kia, phảng phất đều không thể bám vào trên người nàng.
Tống Giản nhắm mắt lại, trong nháy mắt cảm thấy bản thân sắp an tâm thiếp đi trong nước.


Nhưng lúc này, nàng nghe thấy một tràng tiếng đập cửa, có người bên ngoài trầm giọng gọi nàng, "Phu nhân"
Là Dạ.
Tống Giản mở mắt, ngồi dậy.

Từ trong nước, nàng lần nữa trở lại thế gian.

Vô số dòng nước từ tóc chảy xuống, cơ hồ muốn tràn cả vào mắt nàng.

Nàng hít sâu một hơi, duỗi tay lau sạch nước trên mặt, sau đó mới mở miệng đáp lại, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không, chỉ muốn xác nhận ngài có ổn hay không thôi"
Tống Giản bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, hơi nhíu mày hỏi, "Ngươi đi nhìn Nam Cung Thuần chưa?"
"Chưa", Dạ lập tức đáp, "Ta không hề đến gần...!Ngài đã nói, không muốn ta đến đó.

Ta chỉ đến tìm ngài"
Nhận ra bản thân thật sự có chút mẫn cảm, Tống Giản thở dài, thấy tắm đại khái xong rồi, nàng duỗi tay cầm lấy khăn tắm bên cạnh khoác lên người, đứng lên.
Thời điểm nàng thay quần áo mới, lau tóc bước ra, Dạ vẫn đang chờ ngoài cửa.
"Ta không sao", Tống Giản tự chìm đắm chìm cảm xúc của vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ít nhiều có chút cười không nổi, nhưng muốn trấn an người khác sẽ luôn còn vài biện pháp khác.

Vì thế, nàng duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Dạ, nhưng chỉ thoáng qua liền buông, "Chỉ là có chút mệt thôi"
Cũng giống một diễn viên nhập diễn vào nhân vật trong thời gian dài, như thể phải hoạt động trong một bộ quần áo chật cứng, luôn sẽ khiến người ta tiêu hao nhiều tinh thần cùng thể lực.
Dạ nhìn nàng rút tay ta, ngón tay hắn hơi động đậy, tựa hồ theo bản năng muốn bắt lại, lần nữa câu lấy ngón tay nàng.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, "Ta đã chuẩn bị thức ăn rồi.

Nếu ngài mệt, ăn một chút liền đi nghỉ đi"
"Ta...", cảm thấy mình hiện không có khẩu vị ăn uống, Tống Giản dừng một chút nói, "Tạm thời ta không muốn ăn"
Dạ nhìn nàng chăm chú, nàng vừa tắm xong, gương mặt tuy có vẻ hồng nhuận nhưng thần sắc lại như có chút bệnh trạng.

Hắn không khỏi có chút lo lắng khuyên, "Dù ít hay nhiều cũng nên ăn một chút"
Hắn kiên trì như thế, Tống Giản cũng không muốn khiến hắn thất vọng, "Được rồi"
Nàng ăn một chút món thanh đạm liền đã thấy no.

Sau khi trèo lên chiếc giường phía sau, nàng nhìn Dạ nói, "Ngươi phải luôn ở cạnh ta, không được rời đi"

Dạ ngồi cạnh mép giường nàng, thấp giọng nói, "Vâng"
Hắn đương nhiên sẽ xem những lời này như sự thân mật giữa tình nhân gian, Tống Giản cũng không giải thích thêm.

Nàng dứt khoát kéo tay hắn qua, cầm một ngón tay của hắn.

Nhưng nếu khi nghĩ lại, cảm thấy như thế không đủ an toàn vì một khi nàng thật sự ngủ rồi, với bản lĩnh của Dạ, muốn lặng yên không một tiếng động rời đi, nàng sao có thể phát hiện được?
Vì thế nàng dứt khoát dịch người vào trong, chừa ra một khoảng lớn, sau đó vỗ vỗ giường nói, "Ngươi cùng ta ngủ một lát"
Dạ tức khắc ngẩn người.
Tống Giản không muốn lại phí sức giải thích, dứt khoát có chút tùy hứng nói, "Cứ nói 'tuân mệnh' là được"
Qua một lúc lâu, từ bên dưới mặt nạ mới truyền đến một tiếng "Tuân mệnh" dịu dàng.
Dạ nằm bên cạnh nàng, Tống Giản duỗi tay tháo mặt nạ của hắn xuống.

Nàng nghiêng người nhìn chằm chằm hắn, sau chốc lát, lại cảm thấy không đủ yên tâm.
Nàng chống người dậy, bò qua người hắn về phía bên ngoài nói, "Dạ, ngươi nằm ở bên trong"
"Phu nhân...", nhưng lúc này Dạ không lập tức hành động, vì thế Tống Giản đành phải dừng lại giữa chừng.

Nàng ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn giải thích, "Ta nằm bên ngoài sẽ có thể bảo vệ ngài tốt hơn"
"Không cần", Tống Giản không để ý chuyện đó, nàng kiên trì nói, "Ta muốn ngủ bên ngoài.

Ta sẽ bảo vệ ngươi"
Bảo vệ cái gì chứ? Bảo vệ hắn không bị lăn xuống giường sao?
Dạ đương nhiên không lay chuyển được nàng, đành phải bất đắc dĩ trao đổi vị trí với nàng.

Tống Giản sau khi nghĩ trong chốc lát, quyết định làm thêm một tầng đảm bảo...
Tuy ban nãy khi nàng muốn hắn sang phòng bên cạnh và không được lén quay lại, còn tự tin nói gì mà nếu hắn dám không nghe lời, sẽ vĩnh viễn không để ý đến hắn nữa, vĩnh viễn không để hắn đi theo...
Nhưng trên thực tế, Tống Giản rất rõ ràng, nàng hiện tại căn bản không thể rời khỏi Dạ.

Hắn là nơi duy nhất mà nàng có thể dựa vào ngay lúc này.
Chỉ cần hắn còn thích nàng, nàng sẽ có một trợ thủ ổn thỏa nhất.

Nhưng nếu hắn thích người khác, là Thanh Phượng còn đỡ, chỉ sợ là Nam Cung Thuần, nàng sẽ lập tức lưu lạc đến tình cảnh so với trước kia càng bi thảm hơn.


Hẳn là sống không bằng chết đi.
Có lẽ sâu trong nội tâm Dạ, hắn vốn có chút áy náy với Nam Cung Thuần.

Nam Cung Thuần rất đẹp, còn là vai chính, có hào quang vai chính nhưng hắn hiện tại chẳng khác gì "búp bê vải rách bươm bị vứt bỏ", nói không chừng sẽ kích phát một buff đặc thù gì đó, khiến người khác nhìn vào sẽ không khỏi thương tiếc.
Lỡ như khơi dậy lòng trắc ẩn của Dạ, tình thế của Tống Giản sẽ cực kì nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, nàng không yên lòng đến gần Dạ, cọ vào lòng ngực hắn.

Sau khi gối đầu lên một cánh tay hắn, dựa vào vai hắn, nàng lại gác chân lên chân hắn, một tay ôm chặt lấy eo hắn, lúc này mới thấy miễn cưỡng thỏa đáng.
Cuối cùng nàng hơi điều chỉnh vị trí một chút, thoạt nhìn như thấy mỹ mãn, thân mật cọ cọ vào lòng hắn xong, mới rốt cuộc dừng lại.
Đối với Dạ, đây chính là lần làm nũng cực lớn.
Nam nhân chưa từng trải qua loại chuyện này lập tức cả người cương cứng bên cạnh Tống Giản.

Hắn không biết làm sao, tim đập như trống, ngay cả một chút động đậy cũng không dám.
"Dạ", lúc này, Tống Giản nhắm mắt, đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, lại đột nhiên cảm thấy, nàng có vài vấn đề muốn hỏi mà bầu không khí cùng hoàn cảnh hiện tại vô cùng thích hợp để hỏi rõ ràng.
Hắn khẩn trương đáp, "Vâng?"
"Vì sao ngươi lại thích ta?"
Dạ còn nghĩ sẽ là chuyện gì đó, không ngờ lại là vấn đề này.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới ngay thẳng đáp, "Bởi vì phu nhân rất đẹp"
"Phụt", vừa nghe thế, Tống Giản tức khắc không nhịn được bật cười.

Nàng đương nhiên hiểu rõ bề ngoài quan trọng bao nhiêu, nhưng nếu đáp như vậy, mọi người sẽ thấy lý do kia có vẻ thật nông cạn, vì thế sẽ luôn tránh nó đi và chọn nói về tính cách hay nội tại, ví dụ như "Ngươi rất dịu dàng", "Cảm thấy ngươi rất thiện lương" vân vân.
Bất quá, nếu Dạ thật sự nói nàng dịu dàng thiện lương, nàng chỉ sợ sẽ không còn lòng tin để duy trì loại nhân thiết này nữa.

Nếu sau khi thấy nàng làm những gì với Nam Cung Thuần mà còn dùng mấy chữ "dịu dàng thiện lương" để hình dung nàng, tóm lại sẽ có chút vi diệu.
Do đó Tống Giản liền tiếp nhận lý do "xinh đẹp" kia, nàng cười nói, "Là vậy sao, được thôi"
"Vậy...", Dạ cũng đưa ra nghi vấn,"Phu nhân vì sao lại đồng ý...!ở bên ta?"
"Bởi vì...", nàng vốn định nói đùa vì ngươi cũng rất đẹp, nhưng khi Tống Giản lơ đãng nâng mắt lên, nhìn vào vào đôi mắt màu nhạt nghiêm túc lại có chút bất an của hắn, nàng dừng một chút, sửa miệng nói, "Ta cảm thấy ngươi rất có dũng khí"
"Dũng khí?"
"Ừm.

Lúc ấy ta nghĩ, ngươi là ám vệ của Nam Cung Thuần, phụng mệnh muốn mang ta về, nếu ta tố cáo những gì ngươi nói với Nam Cung Thuần, không chừng ngươi sẽ chết.

Người bình thường đều sẽ vì lo trước lo sau mà lựa chọn giấu giếm, đúng không? Nhưng ngươi thế nhưng nói hết với ta, khiến ta cảm thấy thật ngoài ý muốn, cũng...!rất cảm động"
Nói đến đây, nàng nhìn chằm chằm hắn hỏi, "Lúc ấy ngươi đã nghĩ gì? Ngươi chẳng lẽ chưa từng lo lắng mình có thể bị ta phản bội sao?"
"Ta cũng không biết...", Dạ nhìn thật sâu vào nàng, trong mắt loé lên những tia sáng rực rỡ, "Có lẽ chỉ là...!ta tin tưởng phu nhân"
"Tin tưởng ta?"
"Bởi vì phu nhân là người tốt"

"Người tốt sao?"
"Đúng vậy"
Tống Giản bất đắc dĩ cười, nàng thở dài, lại lười tranh cãi thêm với hắn về vấn đề này.

Vì nếu muốn thay đổi cái nhìn của người khác, bản thân phải thay đổi; còn nếu không thay đổi được, vậy nàng còn gì để nói đây?
"Cảm ơn ngươi", nàng nhẹ nhàng nói xong liền chuẩn bị ngủ, "Cảm ơn ngươi hiện tại ở bên cạnh ta"
"Sau này...", Dạ dùng bàn tay của cánh tay bị nàng gối lên, thử ôm lấy vai nàng.

Hắn nghiêng người sang, ôm trọn Tống Giản vào lòng, nhẹ nhàng lại nghiêm túc nói, "Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng"
Tống Giản hơi điều chỉnh tư thế trong lòng hắn, nghe vậy không tiếng động mỉm cười nhưng chẳng đáp lại gì.
...
Sau một giấc từ giữa trưa đến tận chạng vạng, khi Tống Giản vừa mở mắt, Dạ ngay sau đó cũng mở mắt theo.
"Hiện tại là mấy giờ rồi?", nàng lười biếng hỏi.
Dạ tỉnh táo như thể chưa bao giờ đi vào giấc mà trả lời, "Chạng vạng.

Có thể dùng cơm chiều"
"Ồ", tuy còn muốn ngủ nướng trong chốc lát, nhưng Tống Giản phải đi nhìn tình trạng của Nam Cung Thuần hiện tại.

Do đó, nàng chỉ phải nhíu mày, rời khỏi vòng ôm của Dạ.
Dạ theo bản năng muốn ngồi dậy theo nàng, nhưng Tống Giản đã đè ngực hắn lại và ấn hắn xuống giường.
"Không được!", nàng nói, "Ngươi không được qua đó"
Dạ mím chặt môi.
Khi thấy nàng ngồi dậy, xoay người muốn rời khỏi, hắn lại thấp giọng gọi, "Phu nhân"
"Hửm?"
"Tuy ta ở phòng bên cạnh nhưng...!ta đều nghe được hết"
Tống Giản ngẩn người, đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn hỏi, "Ngươi...!đã nghe được những gì?"
A, đáng giận, nàng quên mất người tập võ có thính lực nhạy bén hơn người thường rất nhiều!
"Ta nghe ngài nói...", Dạ ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, dựa sát vào đôi mắt đang rũ xuống của nàng và thấp giọng lặp lại một câu nói.
Khi đã thoát khỏi hoàn cảnh kia lại đột nhiên từ miệng người ngoài, lần nữa nghe được câu nói cực kì lỗ mãng và ngập ý nhục mạ đó, dù Tống Giản có trải nghiệm nhiều thế nào cũng bất chợt thấy mặt mình hơi nóng lên.
"Ngươi..."
"Ngài...", không đợi nàng giải thích thêm, không biết vì sao, Dạ đột nhiên dùng kính ngữ, ngắt ngang lời nàng.
Hắn cầm lấy cổ tay nàng, gục đầu nói, "Vì muốn làm loại chuyện kia nên mới không cho ta đến gần sao?"
"Ta không cùng hắn làm gì cả"
"..."
Dạ không nói gì, nhưng khi hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại mang theo sự ướt át với hàm nghĩa nào đó.
Hắn lại sát gần nàng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng, như thể khẩn cầu điều gì đó.
Giọng hắn khàn khàn như thể nỉ non nói, "Ta rất khó chịu, phu nhân".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui