Nữ Phụ Thiểu Năng Không Muốn Làm Thế Thân Trà Xanh



Ba Tiêu thoải mái giải thích, có lẽ đầu nàng ấy cũng bị cửa kẹp qua nên không chút nghi ngờ nói với Nguyên Nguyên, Đại Căn ca thích màu xanh lục, nếu Nguyên Nguyên muốn đi tìm hắn, thì đến chuồng ngựa tìm một người nam nhân ăn mặc giống châu chấu là được.


Thích màu xanh lục à.


Nguyên Nguyên thấy chuyện này cũng không ngoài ý muốn.


Dù sao hắn cũng có một vị hôn thê dâm đãng như vậy, cho dù Đại Căn ca có sinh hoạt bình thường, trên đầu cũng sẽ xanh mơn mởn.


Hôm sau, buổi sáng Nguyên Nguyên đem tinh thần giữ lại trong ổ chăn, thân thể như cái xác không hồn ôm y phục dơ bẩn tiếp tục hướng đến viện giặt giũ y phục.


Kết quả đi ngang qua Tây Uyển, nàng lại thấy đám người kia gây sự đánh nhau, vị trí dưới góc tường cũng không có sự thay đổi nào.


Nguyên Nguyên liếc mắt thấy một màu xanh lục kia, không khỏi cảm khái, rõ ràng người này và nàng khá giống nhau, đều là những nhân vật phụ chịu chung số phận bi thảm.


Rồi tới ngày thứ ba, lần thứ ba Nguyên Nguyên đi qua, đồng tử ít nhiều cũng có chút chấn động.


Này cũng hơi thái quá rồi đấy, nàng thắc mắc bọn họ đánh xong thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, hay là đánh ba ngày ba đêm rồi chưa nghỉ chút nào? Mà vị nhân vật phụ xui xẻo này vẫn luôn nằm ở chỗ này để kích hoạt cốt truyện bị đánh?

Sau một lúc lâu, nàng đành đi lên hô to một câu, đám hạ phó kia nghe thấy mặt sau của tường có hô “Quốc công gia tới!”

Tay chân cứng đờ của bọn họ lập tức tràn ngập sức mạnh, ánh mắt chết lặng như được linh hồn rót vào, dáng người mạnh mẽ nhanh chóng rời đi, không quay đầu lại mà trốn chạy.


Ngắn ngủi trong nháy mắt, chỗ đó chỉ còn lại trơ trọi một người lẻ loi.


Nguyên Nguyên đi lên phía trước, cuối cùng cũng thấy rõ kẻ xui xẻo ở góc tường dùng để kích hoạt cốt truyện bị đánh, cũng nhìn rõ ràng toàn cảnh của hắn.


Người này vậy mà vẫn còn là một nam tử trẻ tuổi, xiêm y trên người từ một mảnh xanh lục theo tay áo leo lên trên, thậm chí toàn thân đều bị loại này màu xanh này bao trùm.


Da thịt hắn trắng nõn, từ giữa cổ tay áo kia lộ ra một đoạn tay trắng muốt, bị màu xanh biếc kia chiếu đến giống như bạch ngọc, làm người khác cảm thấy hơi hơi tinh xảo.


Lông mi hắn run rẩy, chậm rãi mở mắt, đôi mắt sâu thẳm giống như những vết mực loang lổ, đen kịt đến mức đáng sợ.


Ngón tay hắn nhẹ nắm thành quyền, để ở giữa trán, cả người cuộn tròn trên mặt đất, đây là tư thế bảo hộ chính mình, dù vậy nhìn qua hắn vẫn mang bộ dáng như bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chọc chết, toàn thân là một bộ dáng suy nhược đến đáng thương.


Nguyên Nguyên cố gắng kiềm chế cảm giác phấn khích của mình, giống như một con thỏ biến thái đang nhảy nhót trong lồng ngực, từ từ thở ra một hơi.


“Ngươi không sao chứ?”


Lông mi của Úc Li Lương nhẹ nhàng nhấc lên, trong tầm mắt dần dần hiện ra một bóng hình xinh đẹp.


Thiếu nữ mặc một bộ váy phấn phù dung, hơi nhíu đôi mày ở trán trắng nõn nói với hắn: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy dược trị thương tới.



Mùi hương ngọt lịm theo không khí thấm vào hô hấp của hắn.


Hắn liếm liếm cánh môi khô khốc, không trả lời.


Cho đến khi làn váy phấn phù dung kia tạo nên gợn sóng, dần dần đi xa.


Thật là đói


Đói khát đến mức giống như mất luôn cả khứu giác và vị giác.


Cho nên vừa rồi bỗng dưng muốn đem mùi hương ngọt thanh đó đến đầu lưỡi nếm thử.


Ngón tay nhỏ dài cuốn một đoạn cổ, từ tốn đưa vào trong miệng để chủ nhân tinh tế nhấm nuốt.


Nước cỏ chua xót nhanh chóng lan tràn ở trong khoang miệng, lặp đi lặp lại kích thích vị giác của hắn.


Nhưng trên khuôn mặt tái nhợt bệnh trạng tuấn tú của hắn, trước sau vẫn không hề có bất kỳ biến hóa thay đổi nào

Hắn không thiếu đồ ăn.


Nhưng cho dù ăn như thế nào cũng không đủ no.


Hắn đã……

Đói khát rất lâu rồi.


Chờ Nguyên Nguyên trở về lục tung khắp nơi tìm ra thuốc trị thương, đến khi trở lại góc tường ở Tây Uyển, tiểu xui xẻo kia đã không còn ở đó.


Nguyên Nguyên nắm chặt bình sứ không tin tà mà đi tìm một vòng, xác định người đã rời khỏi nơi này.


Cho nên, bởi vì pháo hôi như nàng kích phát cốt truyện, cho nên nhiệm vụ mới thất bại?

Nguyên.


đã từng trầm mê trò chơi không thể tự kiềm chế · Nguyên nhìn chằm chằm bình sứ trong tay hơi xuất thần.


Nàng vận dụng một góc cơ trí không hay dùng đến trong đại não, đột nhiên phát hiện……

Người đó, hắn cũng mặc màu xanh.


Trải qua vài lần hỏi thăm, Nguyên Nguyên nghe ngóng được người phu quân nuôi từ nhỏ đang là mã nô làm việc ở phụ cận chuồng ngựa nhà dưới.


Nơi nuôi ngựa vừa dơ vừa hôi, khi thời tiết ấm áp thì muỗi chuột kiến cũng đến nhiều, cho dù các chủ tử có yêu cầu, cũng trực tiếp kêu người hầu đến đây dẫn ngựa đi khỏi trại nuôi hoặc là đứng ngoài cửa chờ, rất hiếm khi tự mình đến nơi này.


Cho nên chuồng ngựa được an trí ở nơi hẻo lánh nhất, Đại Căn ca ở phụ cận chuồng ngựa, càng là nơi hẻo lánh không có người lui đến.


Lúc trước trong sách Nguyên Nguyên cũng thấy được ít nhiều về cốt truyện của Đại Căn ca.


Vốn dĩ có cái giả thiết là vị hôn phu, đại khái cũng bởi vì tác giả muốn gia tăng bản tính dâm phụ của pháo hôi Nguyên Nguyên này.


Mà xui xẻo là Đại Căn ca còn vì Nguyên Nguyên mà cả đời thủ thân như ngọc, đồng thời thêm vào bản tính si tình, để khiến cho Nguyên Nguyên càng giống tra nữ hơn.


Nguyên Nguyên cảm thấy mình cũng không tra như vậy, có thể sẽ không chết thảm như vậy đâu.


Với ý nghĩ “Tốt xấu gì cũng toàn thây”, Nguyên Nguyên thành công tìm được phòng của Đại Căn ca.


Nhưng trong phòng không có bóng dáng của Đại Căn ca, cánh cửa cũng đóng chặt chẽ, nhìn qua không giống có người ở.


Nguyên Nguyên đến bên cửa sổ nhìn lướt qua, xác định trong phòng không ai.


Nhưng chuyến này cũng không phải trở về tay không, khi Nguyên Nguyên đi trở về thì dẫm phải một cục đá dưới lòng bàn chân.


Một cục đá xám xịt hình quả trứng.


Không hiểu sao ngực Nguyên Nguyên nảy lên một cái, cảm thấy tảng đá này đẹp mắt đến kỳ cục.


Dù sao cũng không muốn trở về tay không, nàng tùy tiện nhặt cục đá vào túi tiền đi trở về.


Chờ Ba Tiêu thấy được Nguyên Nguyên vào buổi tối, nàng đang giống y như cá mặn đang phơi nắng, nằm vất vưởng trên cái ghế tróc sơn đỏ duy nhất trong phòng.



“Nguyên Nguyên, hôm nay ngươi đi đâu vậy?”

Nói xong, Ba Tiêu thần bí mở nắm tay nhỏ ra, lấy một nắm hạt dưa cho nàng.


“Hôm nay ta đi qua nơi của Tiểu Đào tỷ, thuận đường trở về mang cho ngươi một nửa đó.



Cá mặn Nguyên frên ghế thấy hạt dưa thì tinh thần lập tức dâng cao, trong miệng vang lên tiếng “Răng rắc răng rắc”.


Ở xã hội phong kiến thiếu vắng các phương tiện giải trí này, loại việc cắn hạt dưa thay vì động đậy tay chân này cũng coi như nhanh chóng thay thế hoạt động giải trí, sâu sắc mà được thêm vào hạng mục giải trí của Nguyên Nguyên.


Ba Tiêu còn nói: “Nhị công tử còn đang tìm Hoàng Phủ Thiết Trụ……”

Cá mặn Nguyên: Răng rắc răng rắc ——

Cái tinh thần kiên cường bám riết không tha này, có lẽ còn có thể dẫn hắn đi tham gia thế vận hội Olympic không chừng.


Ba Tiêu thở dài, “Sợ rằng Nhị công tử yêu Thiết Trụ lắm đấy?”

Nhìn qua như loại chuyện này không có quan hệ gì với các nàng cả.


Vậy nên ngày sau vận mệnh phải thông đồng với ba công tử đã giảm xác suất từ một phần ba thành một phần hai.


Chuyện này đúng là không có quan hệ với nàng ấy.

Nhưng lại có quan hệ khá vi diệu với Nguyên Nguyên đấy.


Nguyên Nguyên: “……”

Cầu xin ngươi đừng nói như vậy, rất kinh khủng đấy biết không.


Chỉ sợ cho dù có tìm được Hoàng Phủ Thiết Trụ ngày đó, cũng là để nhị công tử rửa mối nhục của hắn khi xưa.


Cho nên, việc phải hạ thấp độ tra của nàng, là vô, cùng, cấp, bách!

Vào ban đêm, Nguyên Nguyên đi đến nhà dưới tìm Đại Căn ca, quả nhiên trong nhà vẫn đen nhánh không có bóng người.


Nguyên Nguyên sờ khung gỗ mộc cũ kỹ.


Có thể thấy bản thân Đại Căn ca đại diện cho tầng lớp khốn khó nhẫn nại, mặc dù ở xã hội phong kiến, cũng không thoát khỏi vận mệnh người làm công phải tăng ca mỗi ngày?

Giờ phút này, Nguyên Nguyên cảm nhận một sâu sắc được sự trung thành với tư bản được gửi gắm xuyên cả thời không đến đây.


Đến nỗi Đại Căn ca đang ở chỗ nào, đáp án này cũng không cần nàng tìm kiếm tiếp.


Lỗ Tấn đã từng nói, cương vị người làm công ở chỗ nào thì người làm công sẽ ở chỗ đó.


Đêm tối mở ảo, một vầng trăng rằm giống như móc câu bạc.



Mặc dù đang trong bóng tối của trời đêm, bầu trời vẫn sáng như vừa được thanh tẩy, không hề có gợn mây, chiếu xuống nhân gian một lớp ánh sáng êm dịu thanh nhã.


Ở chuồng ngựa, một con hắc mã to lớn, màu lông đen nhánh sáng bóng trong mũi phát ra tiếng phì phì.


Thiếu niên vừa bước lên, trên thân thể vẫn còn vương những giọt nước chưa khô.


Từ góc độ của Nguyên Nguyên nhìn qua, ánh trăng như những sợi chỉ bạc đan chéo nhau, chiếu xuống vai lưng trơn bóng cường tráng của hắn.

Những giọt nước đang lấp lánh ánh sáng nhạt, như nửa treo nửa rớt trên bề mặt cơ bắp săn chắc của hắn, lung lay như sắp rơi xuống.


Eo bụng của hắn rất săn chắc, lồng ngực cứng rắn, cơ bụng với đường nhân ngư kết hợp hoàn hảo, cơ bắp rắn chắc nổi rõ, giọt nước lấp lánh trượt xuống lưng quần, để lại những vệt nước mờ ám.


Quan trọng nhất chính là, Nguyên Nguyên sống đến bây giờ mới gặp được người có tám cờ bụng sờ sờ.


Đối mặt với cảnh tượng này, Nguyên Nguyên, người hay tự xưng với bạn cùng phòng mình là tài xế già đời, bỗng chốc choáng váng đến mức mất hẳn khả năng lái xe.


Thiếu niên vô tình ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng mang theo sự cấm dục lạnh nhạt, nhưng thân hình lại toát lên vẻ phóng túng đến tột cùng.


Thình thịch ——

Nguyên Nguyên đè tay lên lồng ngực đang đập loạn như con thỏ, hưng phấn nhìn người trước mặt, hắn chính là kẻ xui xẻo ban ngày không để ý đến cô!

Mặc một màu xanh lục làm việc ở chuồng ngựa, hẳn vẫn còn đang giận nàng vì có hành vi bạo dạn nên không thèm nói chuyện với nàng…

Trừ bỏ vị hôn phu Đại Căn ca của nàng, còn có thể là ai?

Rầm ——

Trong đêm khuya không người yên tĩnh, lúc đang cọ rửa vết máu cho hắc mã, Úc Li Lương bỗng nghe thấy một tiếng nuốt nước miếng thật lớn.


Thanh âm như vậy, Úc Li Lương đã từng nghe được rất nhiều lần trong phòng tối hắc ám.


Đây giống như nỗi sợ hãi bóng tối, là cơn quặn đau khi đói khát… Trong sự tĩnh mịch vô hạn, chỉ có thể mong ước một phản hồi nhỏ bé.


Thiếu niên che dấu đôi mắt đen kịt của mình, cảm xúc dần trở lại.


Hắn nhấc mí mắt đen tuyền lên, lại thấy thiếu nữ bị đuổi đi lúc ban ngày.


Thiếu nữ cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên run lên dưới ánh mắt của hắn.


Đối với nàng trong thân thể pháo hôi Nguyên Nguyên mà nói, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.


Tay chân Nguyên Nguyên cứng đờ, buộc mình phải bước về phía trước, mở miệng châm chước hỏi, “Đại Căn ca, huynh có lạnh không?”

Đại Căn ca……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui