Nữ Phụ Thiểu Năng Không Muốn Làm Thế Thân Trà Xanh



Ninh Già cầm quạt xếp trong tay, vẻ mặt vui vẻ thoải mái, không biết đã ngồi xổm bên chân tường bao lâu.

“Sao không thấy đại ca đi ra cùng huynh?”

Ninh Hà liếc nhìn hắn, nói: “Đại ca có việc quan trọng, đã rời khỏi phủ từ cửa sau rồi.”

Ninh Già nghe được lời này, lại hơi giương khóe môi.

“Đại ca e rằng không cùng một phe với chúng ta rồi.”

Giọng nói của hắn mang theo một chút ý tứ sâu xa, dường như đã biết được điều gì đó.

Đáy mắt Ninh Hà lóe lên tia âm trầm, khẽ cười nhạt: “Chẳng lẽ ta và huynh lại là người cùng một phe hay sao?”

Ninh Già sờ mũi, cười bất đắc dĩ: “Trước khi trở về phủ, đại ca đã ở lại Mộ Bắc Vương phủ một thời gian… Vì vậy, việc đại ca làm việc cho ai cũng không khó để đoán ra.”

“Nhưng còn nhị ca đây lại là người bí ẩn nhất, khiến cho người ta khó mà nhìn thấu được…”

Nói tới đây, Ninh Già càng cảm thấy thú vị.

Trong cái phủ này, ba huynh đệ bọn họ không hề đồng tâm hiệp lực để cùng bảo vệ lợi ích của phủ Vệ Quốc Công chút nào, ngược lại mỗi người đều mang mục đích riêng chỉ muốn vu lợi cho riêng mình...

Tuy nhiên, so với hai người ca ca đầy toan tính này, hắn chỉ đơn thuần muốn bảo vệ Sở Nhi mà thôi.

Ninh Hà khẽ hừ một tiếng, nhấc chân rời đi.

Nhưng chưa đi được bao xa hắn lại đột nhiên dừng lại.
Hắn bất ngờ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ở phía xa xa, một thiếu nữ đang không hề nhận ra sự hiện diện của hắn, chỉ ngồi xổm trên mặt đất chăm chỉ đào hố.

Ninh Hà vô thức dừng bước, cảm thấy hình bóng này cực kỳ quen thuộc….

Vị cô nương đang chăm chỉ đào hố không ai khác chính là Nguyên Nguyên.

Nửa tháng thoảng cái đã qua.

Nói về nàng, Nguyên Nguyên rốt cuộc đã làm gì suốt nửa tháng qua?

Nàng ấy hả, thật ra là đi dạy đại công tử ca hát.

Đúng vậy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ngủi hiếm hoi nửa tháng trước, Nguyên Nguyên phải quay lại viện Cung Tùng để tiếp tục công việc của mình.

Liên tục vài ngày sau đó, Ninh Nhai vẫn như thường lệ dậy sớm luyện quyền.


Mỗi khi đi ngang qua Nguyên Nguyên, hắn đều gọi Nguyên Nguyên vào để pha trà.

Sau khi uống trà như thường lệ xong, Ninh Nhai lại dùng ánh mắt phức tạp để quan sát Nguyên Nguyên một lúc lâu.

Cái gọi là liên tục “Theo thường lệ” như vậy diễn ra đến ngày thứ ba thì Nguyên Nguyên rốt cuộc đã có chút chịu không nổi.

“Đại công tử có gì phân phó ạ?”

Nguyên Nguyên cảm thấy nếu đôi mắt của hắn có khả năng như máy quét X-quang, thì có lẽ từng chiếc xương sườn của nàng cũng bị hắn kiểm tra rõ ràng xong hết rồi.

Ninh Nhai nhìn nàng, ánh mắt dao động không ngừng cuối cùng bị sự kiên quyết thay thế.

Hắn buông chén trà trong tay, ngữ khí ngưng trọng, “Ngươi, lại đây, cùng ta.”

Ninh Nhai đứng dậy, đưa Nguyên Nguyên ra khỏi viện Cung Tùng.

Bỏ qua biểu tình phức tạp và hoảng sợ của nhóm bà vú với nha hoàn trong sân, ngay cả Nguyên Nguyên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Là một nô tỳ có địa vị thấp kém, lại thấy Nguyên Nguyên được đại công tử dẫn ra ngoài một mình, dường như cũng không có ý định mang theo những nô tỳ khác.

Đối với một nha hoàn mà nói, đây là vinh quang cỡ nào?

Nguyên Nguyên nhớ trong truyện gốc, sự hiện diện của đại công tử thực ra cũng không mấy quan trọng.

Tuy nhiên, mỗi nhân vật đều có ý nghĩa với vai trò riêng của mình.

Là huynh đệ trong gia đình, dù việc huynh trưởng yêu thương muội muội có vẻ là chuyện vô cùng bình thường trong nhà, nhưng để có thể làm cái người huynh trưởng— lạnh lùng, trầm ổn, người không chịu sự ảnh hưởng của bất kỳ yếu tố ngoại lai nào—phải chịu đựng, thì mức độ của tình cảm này thực sự có thể so sánh với sự cuồng nhiệt mãnh liệt của bệnh muội khống rồi.

Vì vậy, cuối cùng Ninh Nhai và Ninh Hà sẽ trở thành những người sủng muội muội đến mức nhập ma, còn lập thành một nhóm hỗ trợ phía sau nữ chủ.

Thế nên, việc này thì có liên quan gì đến nàng?

Khi vấn đề xảy ra, Nguyên Nguyên bỗng nhận thấy một cảm giác quen thuộc quỷ dị.

Cảm giác này càng ngày càng rõ rệt, chung quanh dường như ngày càng giống với một nơi rất thuận lợi cho việc giết người rồi vứt xác—trải nghiệm này thì có cảm giác gì?

Cũng may mắn Nguyên Nguyên không phải đi một mình.

Ở gần đó có hai người cận vệ của đại công tử đang tiếp tục công việc của mình nên cũng theo sát nàng.

Nguyên Nguyên đang muốn nhẹ nhàng thở ra, lập tức nghe thấy Ninh Nhai nói với gã sai vặt ở đối diện: “Các ngươi, không được, theo cùng.”

Ngực Nguyên Nguyên dừng đột ngột.


Quả nhiên, sau đó hai cái gã sai vặt kia không buồn hé răng mà lập tức biến mất.

Nguyên Nguyên: “……”

Đây là khu vực hẻo lánh nhất của Tây Uyển, trong nguyên tác tiểu thuyết, nơi này nổi tiếng là vùng tử vong.

Bọn họ đang ở giữa một khu nhà phế viện trong khu vực đó.

Đừng nói là buổi tối, ngay cả ban ngày cũng có rất ít người qua lại.

Nguyên Nguyên quay đầu muốn chạy, lại bị hắn xách cổ sau kéo vào trong một cái viện cũ kỹ.

“Ngươi muốn, đi đâu?”

Nguyên Nguyên: “Quá mắc, nô tỳ muốn đi giải quyết một chút.”

Nàng dùng sức tránh khỏi tay hắn, nhanh chóng định hướng rồi lập tức chạy trốn theo một con đường khác.

Kết quả, Nguyên Nguyên phát hiện ngoài cánh cửa và phía sau có một tên chó như đang săn mồi, thì tất cả các khu vực khác đều là tường.

“Bùm bụp ——”

Cái của duy nhất kia như đang đùa giỡn với Nguyên Nguyên, hoàn toàn không thể mở ra được.

Nguyên Nguyên run rẩy, bắt đầu đập cửa.

Ninh Nhai mắt lạnh nhìn, cũng hoàn toàn không ngăn cản.
Hắn từng bước tiến lại gần nàng, cho đến khi thiếu nữ run rẩy hoàn toàn bị hắn đẩy vào một góc, không còn lối thoát.

Nguyên Nguyên toàn thân mềm nhũn, khóe mắt ướt át, chỉ còn lại sự kiên cường cuối cùng, nàng cố gắng đập cửa như muốn xuyên thủng nó.

Cảnh tượng giết chóc trước khi giết người có nhiều như vậy, không biết sẽ có màn dạo đầu như thế nào?

Mặc dù bầu không khí đầy sự khủng bố, nhưng nàng có thể chọn cái chết đẹp đẽ như uống độc dược để kết thúc cuộc đời mình không?

Đáp án chắc là không được.

Khi Nguyên Nguyên cào ra đầy vết xước trên cừa, Ninh Nhai mới lạnh lùng mở miệng: “Dạy ta, xướng khúc.”

Nguyên Nguyên: “???”


“Xướng…… Xướng khúc?”

Ý hắn là đang nói về việc hôm trước nàng hát bài đó sao?

Linh hồn sống 18 năm của Nguyên Nguyên hoàn toàn bị chấn kinh.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nàng đi dạy người ta ca hát.

Nguyên Nguyên vẫn nhớ rõ lần trước khi hát cùng với nam thần mình ngưỡng mộ, biểu cảm của nam thần lúc hát xong đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đời nàng.

Ngày hôm đó, nam thần không chỉ chuốc rượu cho nàng say, mà còn thuận tiện kéo biên kịch lại nói rằng con chó nhà hắn còn hát hay hơn cả nàng.

Sau khi gặp phải cú sốc đó, Nguyên Nguyên đành từ bỏ nghiệp ca hát, chăm chỉ học tập rèn luyện.

Không ngờ học tập xong giọng hát lại có tiến bộ? Còn nhanh chóng đến mức khiến người ta phải tìm đến để nhờ nàng dạy hát??
Nguyên Nguyên bị khiếp sợ không nhẹ, cũng có chút ngượng ngùng, nhưng phần lớn lại là kích động, nàng hơi khiêm tốn nói: “Nô, nô tỳ ngũ âm không được đầy đủ, hát cũng khó nghe, không có tài đức gì……”

Ninh Nhai trầm mặc một lúc lâu, rồi từ từ trả lời: “Ta, có thể, chịu đựng.”

Nguyên Nguyên: “……”

Có tin nàng thà dạy chó cũng không dạy hắn hay không?

Ninh Nhai nói, tật nói lắp của hắn không phải trời sinh đã có.

Là do hồi nhỏ quá căng thẳng, thói quen nói lắp lại không được sửa chữa, dần dần trở thành thói quen khó thay đổi.

Dù đã có nhiều danh y chẩn trị, họ đều cho rằng bệnh trạng không liên quan gì với giọng nói của hắn.

Cuối cùng, kết quả cho thấy đây là một chứng bệnh về tâm lý.

Sau khi Ninh Nhai biết được kết quả, hắn đành ngừng dùng thuốc thang.

Hắn vừa không biết cách trị liệu chứng bệnh tâm lý, cũng không thể uống thuốc.

Cho đến khi nghe thiếu nữ ca hát, cảm giác rộng mở và thông suốt đó đã khiến hắn mơ hồ nắm được manh mối.

Cuối cùng Ninh Nhai lấy quyền thu phục người, một là một hai là hai.

Nguyên Nguyên cuối cùng cũng gác xuống thành kiến với hắn, hỏi hắn muốn hát bài gì.

Ninh Nhai nói, muốn nàng xướng cái bài con thỏ nhỏ đầu đem quần mở mở kia…

Nguyên Nguyên: Nhà ngươi im miệng đi.

“Có những bài khác, càng dễ dàng thuộc lòng hơn.”

Nguyên Nguyên dứt lời, hơi thổn thức.

Bởi vì nàng biết trong những năm qua, mấy bài hát tẩy não đã khiến một số người trở thành nạn nhân.


Một canh giờ sau, biểu tình trên mặt Ninh Nhai đều là hoảng hốt.

Dù ca không mấy rõ ràng như vậy, nhưng chỉ cần hắn nghe qua một lần, thì rất khó để quên.

Trong 20 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn bị cuốn vào một giai điệu ma mị, đến mức rơi vào trạng thái quên mình.

Điều này gần như khiến hắn cảm thấy sự căng thẳng hàng năm qua của mình được giải tỏa ngay lập tức.

Sau nửa tháng, khi đã tìm được cách giải tỏa cảm xúc, đại công tử phát hiện rằng chỉ cần hơi mất tập trung, mình có thể nói chuyện một cách ngắn gọn nhưng liên tục một cách ngẫu nhiên.

Nguyên Nguyên thấy tâm trạng của hắn đã tốt hơn, nên xin nghỉ nửa ngày.

Hôm nay, nàng cố ý đến nơi đã được lựa chọn kỹ lưỡng, xung quanh vừa hoang vắng vừa yên tĩnh, sau đó bắt đầu đào hố.

Trong nửa tháng qua, Nguyên Nguyên đã thử qua nhiều cách, không những vứt bỏ, ném, hay tất cả các phương pháp khác để tách rời khỏi khối ngọc bội này.

Vậy mà kết quả tất cả đều thất bại.

Nhưng trước mắt lại không giống vậy.

Nguyên Nguyên đã vắt hết óc để nghĩ ra ý tưởng này: quyết định chôn khối ngọc bội ngay tại hiện trường.

Lần này chắc chắn không thể thất bại, trừ khi dưới lớp đất này có thể mọc ra một người sống.

“Hoàng Phủ Thiết Trụ?”
Khi Nguyên Nguyên cảm thấy cuộc sống của mình sắp trở lại bình yên, đột nhiên có một người gọi nàng với giọng điệu nghi hoặc.

“Ai……”

Nguyên Nguyên trong lòng nổi lên nghi hoặc, trừ bỏ cẩu bạn cùng phòng biết nghệ danh này của nàng, còn ai biết nữa đâu?

Nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn xung quanh cho đến khi vô tình thấy hai bóng người đằng xa.

Hai người trước mặt, rõ ràng là cao lớn anh tuấn, trang phục được tân trang khí chất quý tộc thì hàng vốn có.

Cho dù đặt ở hiện đại, giá trị nhan sắc của bọn họ cũng hoàn toàn có đủ tiêu chuẩn để xuất đạo.

Nhưng điều quan trọng là, hai người này không phải là cẩu bức số 3 có giấy phiến nhẹ lay động với khuôn mặt tuấn tú âm ngoan của cẩu bức số 2 sao.

Hả, nàng vừa nói cái gì rồi?

Nàng hình như nói, ai? Trùng hợp vậy sao? Mình đang muốn nói là ai đó? Nàng đâu biết Hoàng Phủ Thiết Trụ là ai đúng không?

Tuy nhiên, nếu lấy cái lý do vụng về hời hợt này của nàng, đối diện với tâm trạng vui vẻ của nhị công tử đang vỗ trán cười dữ tợn kia, thật ra cũng không còn cần thiết lắm.

Nguyên Nguyên một tay nắm lấy mảnh bùn đất chứa đầy tội lỗi của thế giới này, tay kia còn giữ chặt ngọc bội của nữ chủ, trong đầu trong chớp mắt chỉ còn lại một khoảng trống.

Cứ hủy diệt hết đi….

Nàng quá mệt mỏi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui