Nữ Phụ Thiên Tài Hào Quang


Hơn mười giờ đêm nhưng ga tàu điện vẫn có nhiều người qua lại, các chuyến tàu cũng thay phiên nhau tới và đi càng khiến mọi thứ trở nên tấp nập, Tiết Ân Tô không tìm thấy tuyến tàu CC được nhắc tới cũng có chút hoang mang nhẹ, chỉ đành ngồi chờ trên dãy ghế mà thôi.

Người nhà cô lúc này vì nhiều lí do mà không được đến đưa tiễn, còn nhân viên lái xe sau khi thả cô xuống trước cửa nhà ga cũng bay hơi đâu mất, đúng là người gì làm ăn sống nhăn.

Ân Tô thở dài, tùy tiện cầm điện thoại lướt xem tin tức tài chính cho bớt buồn chán, chẳng mấy chốc liền có người đến ngồi gần, dường như cũng là chờ tàu.
Cô có chút lạnh nhạt không quan tâm, bản thân vẫn tiếp tục hành động lướt điện thoại.

"Nếu như cậu là học viên cao cấp thì sẽ có người đến đón, còn không thì cậu phải chờ tàu đến đón, vậy đó."
Một giọng nam vang lên khiến cô có chút lưu tâm, cậu ta là đang nói tới cấp bậc của trường Cassell sao? vậy là đồng học rồi nhỉ? Ân Tô tò mò nhìn sang nhưng trong dáng vẻ lạnh lùng liền khiến hai anh chàng bên kia im lặng mất, thậm chí còn ngồi lùi ra xa.
Cô cũng không muốn làm khó họ, nếu chờ tàu thì cứ khi nào họ đi cô theo sau là được rồi, dù trông có hơi tà đạo một chút nhưng đến khi rõ ràng rồi cũng chẳng có mất mát gì.

Nghĩ liền làm, Ân Tô vẫn chú ý tới nhất cử nhất động của hai thanh niên bên kia.

Chờ đợi rất lâu, cô đã ngồi đây hơn ba tiếng đồng hồ rồi và tàu vẫn chưa xuất hiện, nào, có ai lại đối xử tệ bạc với học viên như vậy không hả? Các người nói đãi ngộ nhất định tốt mà? Cô có thể thông cảm vì bối cảnh đặc biệt đấy nhưng đó là nếu họ không để cô ngời chờ lâu thế này!!
Từ từ nào...!lúc này người lái xe có nói là cô phải quẹt thẻ vào trạm CC nhưng cô tìm không thể thấy được, và nếu cô không quẹt thẻ thì sẽ méo có ma nào tới á? Khoan, khoan! Vậy nếu người quẹt là học viên cấp thấp, tàu sẽ tới trễ chứ gì?
Ha, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Nhưng cô vẫn không nhận lỗi đâu, người kia có nói cái trạm CC đó ở chỗ méo nào đâu? Còn bảo cô đi tìm mà tìm có thấy đâu? Vẫn là lỗi của nhà trường nhé =))
Ân Tô ngang bướng, lại thở dài vì mệt.
"Cô ổn chứ?" Người thanh niên lúc nảy hỏi cô, cậu tóc đen thì ngủ say luôn rồi.
"À, tôi ổn." Cô đáp lời, song lại hỏi: "Hai người chờ tàu à?"

"Phải." Anh ta cũng mệt mỏi đáp.
Ân Tô làm như vô tình nhìn thấy thẻ sinh viên của người kia, vui vẻ reo lên: "Anh cũng là học viên Cassell sao?" Rồi mang thẻ sinh viên của mình ra.
Người thanh niên vui vẻ theo: "Đàn em! Đàn em đó sao!!"
"Tốt ghê, em còn tưởng phải ngồi một mình rồi." Vai diễn của một cô gái nhỏ nhập học trường mới vẫn được Ân Tô hóa thân hoàn hảo: "Em là Tiết Ân Tô."
"Anh là Finger Von Frings, còn người đang ngủ say đằng kia là Lộ Minh Phi, cũng vừa nhập học giống em thôi." Người thanh niên giới thiệu, nhìn rõ thì anh chàng cũng rất điển trai với đôi mắt và mái tóc màu xám tro: "Dậy nào Minh Phi, chào hỏi bạn học đi!"
Người còn lại thì ngủ sâu đến mức không gọi dậy nổi luôn rồi kìa, Ân Tô nhớ cậu ta hình như là nhân vật chính của [Dragon Raja] thì phải, cái người đặc biệt và độc nhất gì đó, Huyết Thống lại kinh khủng lắm.
À, dù sao cũng là nhân vật chính, cô không có ngạc nhiên.
"Trường của chúng ta nằm sâu trong núi nhỉ?" Cô hỏi, lúc này phải trò chuyện trước để bớt chút mệt mỏi nhỉ.
"Phải rồi, nên đi tuyến CC là tiện nhất." Finger đáp lời: "Thật là, chẳng biết sao năm nay lại trễ như vậy."
"?" Cô tỏ vẻ khó hiểu.
Anh ta thở dài: "Trường phân cấp sinh viên từ A đến F, cấp càng cao thì càng được đãi ngộ tốt.

Tôi chắc lại rớt hạng nữa rồi~"
"Ra vậy." Cô nhạt giọng nói, ra là còn có cái này, Caesar lại không nói rõ trong mấy quyển sách làm cô có chút bất ngờ.
Keng, keng, keng
Ba hồi chuông bỗng vang lên thu hút sự chú ý của cô và Finger, cùng lúc là tiếng hét của Lộ Minh Phi vì cơn ác mộng, giật mình choàng tỉnh lại thấy hai đôi mắt trừng trừng nhìn mình khiến cậu ta lại kinh hãy tới mức ngã nhào ra sau ghế.

Ân Tô đến chịu với nhân vật chính.
"Tàu đến rồi, chúng ta chuẩn bị khởi hành thôi." Finger xốc hết hành lí của mình, nhắc nhở đàn em một cái.
Cô cũng thuận tiện kéo vali đi sau anh trong khi Lộ Minh Phi vội vội vàng vàng mang vác các balo của mình.


Người đến đón bọn họ là một ông chú gầy đến sợ một cơn gió thổi qua liền thổi bay luôn ông ấy, mặt mày xanh xao, trông chả khác thây ma là bao.

"Ồ, năm nay còn tưởng không gặp được cậu." Ông ấy nói với Finger.
Anh ta đáp mà cứ như cô hồn đòi cỗ: "Hầy, sao lại không gặp được chứ? Mà sau năm nay tới trễ thế? Lại rớt rồi hả?"
"Xuống F rồi." Ông ấy đáp làm anh ta cứ như thất tình mà rầu rĩ: "Cậu là từ A rớt xuống, xấu mặt thật."
"Chào chú." Lộ Minh Phi gật đầu với ông ấy, đưa thẻ học sinh của mình ra, tự giới thiệu: "Cháu là Lộ Minh Phi, năm nay vừa nhập học vào trường ạ."
Sau khi quẹt thẻ, tình hình của ông bác lái tàu có chút kì lạ, sau đó hốt hoảng hét lên: "Lộ Minh Phi? Cái cậu cấp S kia đó hả??"
Xong thì cũng tới lượt Finger hét lớn vì ngạc nhiên không kém gì ông bác, sau đó hai người đã suy luận một màn hệt như Conan phá án, ngặt cái hình như chả trúng được cái gì trừ việc cậu ta cũng quên quẹt thẻ học sinh như Ân Tô của chúng ta.
Và rồi bấy giờ cái nhà ga từ sớm đã tắt đèn được khởi động hoàn toàn vì chào mừng cấp S Lộ Minh Phi, quả nhiên là cực kì hoành tráng.
Người xem kịch Tiết Ân Tô lúc này mới tự thân vận động đưa thẻ học sinh vào máy của ông bác lái tàu, ngạc nhiên là nó cũng lên tiếng chào cô một cái như sau: "Chào học viên cấp cao Tiết Ân Tô." Rồi im lặng luôn.

Ba người kia bỏ qua cái nhà ga sáng đèn mà nhìn cô mặt đầy nghi vấn, nhất là Finger vì anh ta tưởng có mỗi tên họ Lộ là cấp cao rồi chớ? Thêm cái cô họ Tiết cấp cao này nữa thì là từ đâu ra? Cấp A cũng mới gọi là cao đó!
"Chúng ta xuống tàu chưa?" Còn đương sự lại nhạt nhẽo hỏi, cô có chút mệt rồi, làm ơn đừng chỉ đứng đây nữa có được không nhỉ?
"Được rồi." Ông bác lái tàu lần này bình tâm, đưa ba người xuống nơi đỗ tàu điện.
Được khoảng vài phút trôi qua, một con tàu điện nhưng có thiết kế hệt với mấy đầu tàu hơi nước ngày xưa bên Anh vụt tới dưới đường ray, cửa tàu chưa kịp mở ra đã có tiếng của một vị nào đó hét lớn, song, Lộ Minh Phi bị ôm chặt cứng bởi chủ nhân của giọng nói đó.
Qua giới thiệu, người kia là giáo sư Guderian, hay còn gọi là giáo sư Goods của học viên Cassell, người đích thân tuyển mộ Lộ Minh Phi vào học, ông ấy hình như cũng biết tới sự tồn tại của một cái cấp cao khác là Tiết Ân Tô mà quay sang, không kém cạnh khóc lóc ôm ấp.
"Em cũng tới rồi!! Tôi cứ sợ hai em sẽ không vào trường chứ!!"
"Chào giáo sư." Cô giữ thái độ vừa đủ lịch sự và không quá thân thiết đáp lời.
Sau một lúc để hành lí cho nhân viên mang lên xe, cả ba học viên cũng được ngồi cùng khoang với giáo sư nhưng vì cái gọi là Phụ đạo trước nhập học mà Finger bị đuổi đi, dám cá là cái này chỉ dành cho học viên mới vào thôi.

Cô cứ nghĩ tiết Phụ đạo này sẽ ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ là về các điều cơ bản của học viện như đối tượng nghiên cứu, mục đích đào tạo học viên và nhiều thứ khác, nhìn vẻ mặt kia của nam chính Lộ Minh Phi thì chắc đang nghĩ Cassell là viện tâm thần rồi cũng nên.


Ân Tô lại không bày tỏ nhiều, chỉ lạnh nhạt gật đầu vì cô từ sớm đã biết rồi.
"Lộ Minh Phi? Minh Phi?! Minh Phi!!"
Đang nói thì cậu thiếu niên ngất xỉu bất ngờ khiến giáo sư kinh hãy kêu lên, Ân Tô bất lực nhìn mà thở dài.
"Bế cậu ấy lên đây đi thầy."
"Được được, trời ơi sao thằng bé lại bị dọa ngất như vậy chứ!?"
"Chắc là Rồng gọi cậu ấy đi thôi." Cô tùy tiện nói nhưng khiến giáo sư nhìn như sinh vật lạ, có chút buồn cười giải thích: "Cậu ta cấp S mà, chắc có lúc sẽ nói chuyện được với Rồng đấy."
Dù đó chỉ là lời nói đùa của cô thôi.

Nhưng giáo sư tin thật! Ôi ôi, lúc tuyển người không có kiểm tra IQ sao?? Ân Tô bất lực nhìn ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ mà giáo sư dành cho Lộ Minh Phi, sắp tới cũng phải tránh xa nhân vật này ra thôi.

Còn đối với người mang thần kinh thép trong mắt thầy, Ân Tô thành công vượt qua khóa đào tạo phụ và nếu muốn, cô có thể ở lại xem những vật phẩm cấp cao được mang đến để thuyết phục Lộ Minh Phi.

Tò mò với những thứ đó, Ân Tô quyết định ở lại xem.
Về đến học viện.
Không phụ lòng khán giả, nhân vật chính của chúng ta tỉnh lại rất đúng thời điểm người của bộ phận nghiên cứu mang vật phẩm cao cấp từ hầm băng đến, Tiết Ân Tô đang đọc sách bên góc phòng cũng đến gần để hóng chuyện vui.

Vật đầu tiên là một chiếc vẩy Rồng màu đen tuyền.
"Trò biết dùng súng không?" Giáo sư Goods hỏi cậu ta.

Lộ Minh Phi gật đầu: "Lúc trước có tập qua."
"Vậy trò hãy bắng vào chiếc vẩy đó đi." Thầy nói chắc nịt làm cậu ta cũng tự tin bắng một phát.
Ai ngờ đâu không chỉ miếng vẩy chẳng xi nhê mà còn làm bật viên đạn bay sượt ngang mặt vị nhân viên nghiên cứu, làm ông ấy sợ tái xanh cả mặt, còn cô thì trong lòng cười như được mùa.

Quả nhiên là thú vị, nhân vật chính dù nhìn có chút nhút nhát và bất tài nhưng thật ra cũng chẳng tệ đến thế, thậm chí còn có phần giấu nghề nha.

Vật thứ hai là một con Rồng thực sự, nó đang ngủ say trong chiếc bình trông suốt, lớp vảy vàng kim lấp lánh cùng đôi cánh mỏng như tơ bao quanh người, nhìn qua quả nhiên thật sự vô cùng xinh đẹp và diễm lệ.

Lộ Minh Phi lại không tin, bảo là đồ chơi? Cũng đúng, cậu ta thực tế vậy mà.

Giáo sư Goods bảo cậu ta nhìn kĩ một chút, Ân Tô cũng nhân cơ hội ghé mặt lại ngắm nghía xem sao.

Đây là sinh vật trong thần thoại, nhỡ đâu thế giới của cô cũng có Rồng nhưng lại được giữ kín thì sao nhỉ? Hẳn sẽ rất thú vị nha!!
Không ngờ Rồng con kia tỉnh lại, còn làm loạn muốn thoát ra ngoài tấn công con người.

May mắn, nó không làm được mà quay lại giấc ngủ sâu của mình.
Có trời mới biết lúc đó Ân Tô vừa sợ vừa thích thú tới nhường nào, trái tim đập loạn lên như chơi đồ, cảm giác đặc biệt kích thích này khiến cô càng mong chờ những ngày tháng học tập diệt Rồng sắp tới.

Còn nhân vật chính lại sợ tới suýt chút nữa xỉu thêm một chập.

Coi như lá gan cậu ta nhỏ đi, cô không chấp nhất, cứ như vậy rời đi trước để về kí túc xá nghỉ ngơi.

Ân Tô không biết nhất cử nhất động của mình lúc này đều được báo cáo lên trên cho thầy Hiệu trưởng trường là Hilbert Ron Anjou, cũng đồng thời là người đã đến nhà cô đêm trước đó.

Thân phận của Tiết Ân Tô cũng chằng phải tầm thường gì.
#####
END CHAPTER
03/11/2022
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui