Nếu như nói hôm qua Bạch Túc Túc chịu đi tham gia bữa tiệc là bởi vì em gái thì lần này Chu tỷ thật sự rất hiếu kỳ lý do tại sao Bạch Túc Túc lại phá bỏ nguyên tắc của mình.
"Mặt khắc chị hãy giúp em sắp xếp một số buổi biểu diễn và hoạt động thương mại, dù sao em muốn dọn ra ngoài nhất định phải cố gắng kiếm tiền." Bạch Túc Túc chân thành nói.
Nghe vậy, Chu tỷ ngạc nhiên nhìn người trước mắt, không biết làm sao.
Chị phát hiện Bạch Túc Túc Túc giống như trở nên khác hẳn, trước kia là hướng nội ngại ngùng, thậm chí còn ít nói vô cùng, các chương trình tạp kỹ thì không chịu tham gia.
Bây giờ Bạch Túc Túc tràn đầy sức sống, cả người ngược lại sinh động lên không ít, có chủ kiến hơn, chỉ là trước đó Chu tỷ không sớm phát hiện ra sự thay đổi của Bạch Túc Túc.
"Em...!gần đây có phải bị cái gì kích thích không?" Điệu bộ Chu tỷ muốn nói lại thôi.
Thời gian không sai biệt lắm, Bạch Túc Túc vội vàng đi ghi âm, chỉ có thể cười vỗ vãi Chu tỷ: "Đã chọn con đường này, thì nhất định phải cố gắng hết sức, không phải sao?"
Nói xong, Bạch Túc Túc liền cầm bản nhạc đi vào phòng thu âm.
Chu tỷ đứng ở ngoài cửa, nhìn nữ nhân trẻ tuổi thật lòng ca hát, giọng Bạch Túc Túc rất đặc biệt, vô cùng ôn nhu, rất thích hợp hát bài tình ca, nhất là ca khúc cổ trang.
Kỳ thật Chu tỷ cảm thấy Bạch Túc Túc càng thích hợp đi diễn, bởi vì bây giờ giới idol ngày càng thụt lùi, ngay cả đại thần cũng phải dựa vào tham gia show truyền hình để duy trì nhiệt độ.
Bất quá cô cảm thấy Bạch Túc Túc chắc chắn sẽ không đồng ý.
Bạch Túc Túc đương nhiên là không đồng ý, bởi với kỹ năng diễn này của cô mà đi diễn chỉ tổ làm cho người ta *bầy trào, cô mới không ngốc như vậy tự mình chạy tới cho người ta mắng.
Vẫn là ca hát cho thật tốt trước đã, mặt khác đem việc hôn ước này giải quyết.
Bằng không thì cái mạng pháo hôi này sớm muộn rồi cũng toang.
*bầy trào: chế giễu, nhục mạ, ném đá
Trong vòng vài ngày Chu tỷ đã tìm cho cô căn phòng để ở, hai phòng ngủ một phòng khách ở khu cao cấp, nghe nói trị an rất tốt, các tay săn ảnh tuyệt đối không vào được.
Đương nhiên, giá tiền cũng cao.
Bạch Túc Túc cơ hồ là bỏ ra tất cả tiền tiết kiệm của mình, túi đều trống rỗng, mặc dù lòng đang rỉ máu nhưng vừa nghĩ tới chuyện rời xa được gia đình đó, cô lại lấy được một chút an ủi.
Nhờ Chu tỷ thay cô xử lý các thủ tục mua phòng, trước lúc dọn đi Bạch Túc Túc còn có ý nói chuyện này cho ba của cô, không có gì bất ngờ, đối phương lập tức nổi giận lôi đình.
"Cô bây giờ lá gan càng lúc càng lớn! Lại còn học thói bỏ nhà ra đi, cô là không cần cái nhà này nữa chứ gì!" Bạch Quốc Hoa đập đũa xuống bàn, trên mặt tràn đầy tức giận.
Trần Mân bên cạnh cũng ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Bạch Túc Túc lại muốn dọn đi, bất quá thế này cũng tốt, đỡ phải chướng mắt ở đây.
"Quốc Hoa, người trẻ tuổi hiện giờ đều cần không gian riêng của mình, Túc Túc là đứa trẻ tốt nhất định sẽ không làm loạn bên ngoài." Trần Mân ngầm liếc mắt, ám hiệu một câu.
Nghe vậy, Bạch Quốc Hoa càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Bạch Túc Túc nói: "Cô muốn đi thì đừng hòng mà quay lại!"
Bạch Túc Túc bình tĩnh ăn đồ ăn, tựa hồ đã sớm đoán trước được tình huống này, sau đó uống ngụm nước làm ấm giọng rồi chậm rãi giải thích: "Con cần luyện cuống họng, chỉ là sợ làm phiền mọi người mà thôi, bất quá ông nội cũng đã nói để cho con tự sống độc lập, con không muốn mãi mãi núp dưới sự bảo bọc của gia đình mà trưởng thành."
Trước kia Bạch Túc Túc cũng sẽ không nói đàng hoàng như vậy, Trần Mân cứ thế như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh của người đối diện, không hiểu tại sao, bà luôn cảm thấy Bạch Túc Túc có chút khác lạ.
Dù sao cũng là con gái của mình, Bạch Quốc Hoa cũng không muốn luôn mắng Bạch Túc Túc, nhìn Bạch Túc Túc nói như vậy, đã trưởng thành lên đôi chút, ông trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Cô muốn dọn ra ngoài, có thể nhưng không được làm loạn.
Cô thế nhưng có hôn ước với Phó gia, mà Phó Sâm là ai, nếu cô để người ta biết cô ở ngoài làm loạn, mặt mũi Bạch gia chúng ta còn cần hay không?!"
Bạch Túc Túc: "..."
Nói cho cùng người ba này của cô vẫn chỉ chú trọng lợi ích của bản thân mình.
Người ta là nam chính nghĩ sao chú ý tới pháo hôi nhỏ bé này.
Dù cô có đi tìm bạn trai, sợ là đối phương còn chẳng thèm nhìn một cái.
"Đúng đấy, Phó gia không phải là một gia đình bình thường, cũng không biết có lấy một nữ minh tinh về làm vợ hay không" Trong mắt Trần Mân tràn ngập ghen tỵ, bề ngoài lại giả lo lắng nói.
Phó gia đó là loại gia đình thế nào, có gả đi thì cũng là gả Tình Tình đi, Bạch Túc Túc vừa xấu xa đê tiện này, có gì xứng với Phó tổng?
Nghe được lời Trần Mân, Bạch Túc Hoa lại bắt đầu tức giận đùng đùng.
Thấy thế, Bạch Túc Túc lập tức đầu hàng, đúng dậy không ăn nữa: "Đây là hôn ước do ông nội định ra, chẳng có quan hệ gì với con, không kết hôn thì không kết hôn."
"Nói lại lần nữa!"
Chờ Bạch Quốc Hoa rống xong, Bạch Túc Túc đã đi lên lầu.
Mấy ngày nay, đứa con gái này tính tình ngày càng cổ quái, không giống như trước kia dịu dàng ngoan ngoãn nghe ông giáo huấn nữa.
Nếu Bạch Túc Túc vẫn ngồi ở đó nghe ông mắng thì đó chính là đồ đần.
Lại nói không dọn ra ngoài nữa chắc cô sợ mình thật sự điên luôn rồi.
Cái mạng pháo hôi còn chưa thay đổi, ai rảnh ở lại cái nhà toàn là vở kịch hào môn tranh đấu.
Cuối tuần là đại thọ 70 tuổi của chủ tịch điện ảnh Hoàn Thị, Hoàn Thị lần này làm lớn, người có mặt mũi ở giới kinh doanh đều sẽ tới, giới giải trí thì khỏi cần phải nói.
Vì kim chủ tốt, những nghệ sĩ đó sợ là tìm đủ mọi cách để có thể tham gia.
Đi theo Chu tỷ, Bạch Túc Túc rất thuận lợi đến nơi tổ chức yến tiệc.
Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực rỡ, tiếng ly rượu va chạm không dứt bên tai, nhóm nam nữ thân mang Hoa phục đều đang mỉm cười trò chuyện với nhau, quả là một cảnh say sưa quạt đèn.
"Ngày hôm nay không ít người tới, em nhớ cẩn thận một chút, không biết nói chuyện chỉ cần cười là được, đợi chút nữa chị dẫn em đi gặp một số người." Chu tỷ ghé bên tai cô nói nhỏ.
Trong đại sảnh có không ít diễn viên lớn trong giới, có rất nhiều đại boss giới kinh doanh, mấy nữ minh tinh ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, có ngực lộ ngực, không có ngực lộ lưng.
Bạch Túc Túc tìm một vòng cũng không thấy nữ chính.
Không được rồi, mặc dù nữ chính bây giờ chỉ thuộc dạng 'nén lòng đứng nhìn mọi người' nhưng không phải trong sách miêu tả nữ chính có loại khí chất đặc biệt sao? Chỉ trong nháy mắt hấp dẫn vô số chú ý của mọi người.
Mà quả thật, Bạch Túc Túc không tìm được người có loại khí chất này.
"Em biết rồi, đợi chút nữa em sẽ đi vào tối nay, giờ chị không cần để ý tới em." Bạch Túc Túc đột nhiên nói.
Nếu cô muốn quấy nhiễu nam nữ chính *thiên lôi câu địa hỏa, nhất định không thể rời đi nhanh như vậy.
*thiên lôi câu địa hỏa: sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất, chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người nam nữ.
Chu tỷ dò xét Bạch Túc Túc từ trên xuống dưới một chút, ngược lại không nói gì, chỉ là khi thấy một đoàn người lập tức lôi kéo Bạch Túc Túc đến chào hỏi.
"Lâm đ*o, đã lâu không gặp!"
Người Chu tỷ chào chính là một người đàn ông trung niên râu nhiều, ăn mặc tùy tiện, là đạo diễn nha, tế bào nghệ thuật trong cơ thể của ông xưa nay sẽ không câu nệ những chi tiết nhỏ này.
Bên cạnh ông còn có một đám tuấn nam mỹ nữ, đi theo nịnh rượu đến hồng cả mặt.
Trong đó chàng trai có tướng mạo đẹp trai mặc vest đen bên cạnh, giờ đây đỏ đến tím tái, chính là Lục Liệt.
Bởi vì kỹ thuật diễn tốt lại không có tai tiếng nên được rất nhiều fan hâm mộ một mực tôn thờ.
Bạch Túc Túc có xem qua diễn xuất của anh ta, không thể không nói kỹ thuật này thật sự là vả vào mặt đám tiểu thịt tươi.
Người này còn là thầy dạy diễn xuất của nữ chính sau này, bất quá cùng pháo hôi nhỏ cô đây chẳng có quan hệ gì.
"Đã lâu không gặp, đây là người mới mà ký hợp đồng sao?" Lâm đ*o như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Túc Túc một chút, đột nhiên cảm giác được cô gái nhỏ này rất phù hợp với vai bình hoa trong kịch bản mới của ông.
Nữ nhân trước mắt mang một bộ lễ phục màu trắng chữ 幵 - váy hở vai trần.
Người Bạch Túc Túc vốn trắng, có ánh đèn chiếu chỉ cảm thấy cả người cô như phát sáng, khuôn mặt tinh xảo xứng đáng là mỹ nữ hàng đầu của giới giải trí.
Càng quý hơn chính là ánh mắt cô rất thanh tịnh, nhìn thấy đạo diễn lớn cũng không có dáng vẻ lấy lòng nịnh nọt, ngược lại rất bình tĩnh, hơn nữa quá mức bình tĩnh.
"Đúng vậy, nhưng người ta thế nhưng là thiên kim tiểu thư đứng đắn, chỉ vào vòng chơi vui chút thôi." Chu tỷ cười giải thích một câu.
Nghe vậy, trong mắt Lâm đ*o lúc này mới hiện lên tia hiểu rõ, vẫn là có hứng thú hỏi tiếp: "Tôi đang có một vai diễn, mặc dù là vai phụ nhưng mà giả thiết nhân vật rất sáng chói.
Không biết cô có hứng thú hay không?"
Diễn xuất?
Bạch Túc Túc mặc dù bên ngoài đang rất bình tĩnh nhưng trong nội tâm của cô không hề yên bình như vậy.
Đối mặt với lời mời của đối phương, cô đương nhiên biết tên tuổi của Lâm đ*o, được diễn phim của ông chính là mục tiêu của tất cả mọi người trong vòng này.
Thế nhưng mà, kỹ thuật diễn của cô thực sự không thích hợp để đóng phim.
"Chắc là không được rồi, với kỹ thuật này của tôi, chỉ sợ là sẽ đập vỡ bảng NG của ngài mất." Bạch Túc Túc tựa như nói giỡn từ chối một câu.
Người ta là thiên kim tiểu thư, tự nhiên không phải lo lắng chuyện quay phim, nhưng Lâm đ*o vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ông chính là người cố chấp như thế, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc nói:" Nhưng mà nhân vật này thực sự thích hợp với cô, cô thực sự không muốn xem qua kịch bản một chút sao?"
Lâm đ*o là một người không bình thường, vì tìm một diễn viên thích hợp với nhân vật mà ông đã gạch Lục Liệt hai năm.
Mọi người đều biết tính cách của ông, mấy nữ diễn viên bên cạnh ngược lại có chút ghen tỵ với Bạch Túc Túc.
Có tư vốn thì hay rồi, Lâm đ*o mời cũng khinh thường.
"Ai mà chẳng diễn không tốt lần đầu, cô không đồng ý, Lâm đ*o sẽ một mực tìm được cô." Lục Liệt một bên bỗng nhiên nhìn Bạch Túc Túc cười nói, anh cảm thấy cô gái này hoàn toàn tự nhiên hơn so với mấy nữ nghệ sĩ kia cứ giả vờ thuận mắt.
Bạch Túc Túc nhìn Lục Liệt, trong lúc nhất thời cũng có chút khó khăn.
Nếu như bị ba cô biết cô lại chạy đi đóng phim, khẳng định sẽ lại nổi trận lôi đình.
Thiệt là khiến người ta mệt lòng mà.
Chu tỷ lặng lẽ đụng vào cánh tay Bạch Túc Túc ra hiệu cho cô đồng ý.
Không còn cách nào khác, cô đàng phải gật đầu trước vậy.
Lần này Lâm đ*o rốt cuộc cũng hài lòng, nói rằng hôm sau sẽ có người gửi kịch bản đến cho cô.
Mãi cho đến khi bên trong đại sảnh náo động một chút, Bạch Túc Túc thuận thế nhìn qua.
Quả nhiên, cô liếc mắt thấy ngay nam chính toàn thân phát ra khí chất bức người đi vào từ ngoài cửa.
Nhìn thấy mục tiêu đêm nay của mình tới, trong lòng những nữ minh tinh kia bắt đầu báo động.
Bạch Túc Túc tạm biệt Chu tỷ, một mình chạy vào trong góc bắt đầu tìm nữ chính.
Nhưng tìm đến nửa ngày vẫn không thấy đâu, ngược lại thấy được rất nhiều nữ phụ khác xuất hiện trong truyện, phần diễn so với cô còn nhiều hơn rất nhiều.
Uống mấy ly, Bạch Túc Túc có hơi mất kiên nhẫn, sẽ không phải kịch bản xuất hiện *bug cho nên nữ chính mới không xuất hiện chứ?
*bug: lỗi
Chờ một lúc Bạch Túc Túc định đi tìm nam chính, ai dè liếc mắt là thấy ngay hắn, chỉ là hình như Phó Sâm đang nói chuyện cùng một nữ nhân.
Bạch Túc Túc nhìn hồi lâu đột nhiên sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa quên, chính nữ nhân này là người đã hạ thuốc nam chính!
Bạch Túc Túc lập tức muốn đi qua ngăn cản mọi chuyện, nhưng mà trong đại sảnh có quá nhiều người, đợi đến lúc cô tới được chỗ Phó Sâm thì đã sớm không thấy tăm hơi.
Chỉ còn lại một ly rượu rỗng đặt ở đó, cũng không biết là của Phó Sâm hay nữ nhân kia.
Đột nhiên có chút tuyệt vọng, cô không thể thay đổi kịch bản được sao?
Bất quá nữ chính còn chưa xuất hiện, hết thảy mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển.
Bạch Túc Túc lập tức thăm dò được phòng khách sạn của Phó Sâm, đứng tại hành lang trống trải hồi lâu, nhìn lên cánh cửa trước mắt vẫn đóng chặt.
Lỡ vạn nhất là nam chính thật sự bị chuốc thuốc, thú tính Ma vương lại ập lên đầu cô thì sao bây giờ!
Càng nghĩ càng đáng sợ, Bạch Túc Túc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cửa phòng lại bật mở.
Chỉ thấy từ trong đi ra là nữ nhân lúc nãy, bất quá sắc mặt có chút không tốt.
Hiển nhiên là không dụ sắc thành công, nhìn thấy Bạch Túc Túc, cứ tưởng cô đến là để câu dẫn Phó Sâm liền để lại cho cô một ánh mắt không biết tự lượng sức mình rồi vội vã chạy đi.
Cửa đã mở, không đi vào có vẻ không hợp lý.
Bạch Túc Túc chỉ có thể hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước vào.
Bên trong rất lớn, dù sao cũng là phòng tổng thống, Phó Sâm đã cởi áo khoác âu phục, chỉ mặc một áo sơ mi ngồi trên ghế salon nhìn vào laptop.
Có lẽ nghe được tiếng bước chân, hắn nghiêng đầu, cứ tưởng là nữ nhân ban nãy, lại không nghĩ rằng là Bạch Túc Túc.
Ánh mắt Phó Sâm khẽ biến, trầm giọng nói: "Sao cô lại ở đây?"
Không phải là hắn đã nói với cô không được tham gia những hoạt động này rồi sao?
"Tôi...!là bị người đại diện bắt đến." Bạch Túc Túc lập tức đẩy nồi sang cho Chu tỷ, lòng thầm nói trở về sẽ xin lỗi cô ấy sau.
Cô từ từ đi qua nhìn Phó Sâm, chậm rãi nói: "Tôi nhìn thấy cửa mở nên mới đi vào, người phụ nữ ban nãy đó..."
"Có việc?" Ánh mắt Phó Sâm lập tức lạnh lùng.
Bạch Túc Túc bị dọa đến hô hấp dừng lại, lập tức không dám hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc đứng ở đó chân thành nói: "Tôi...!tôi chính là muốn hỏi một chút, ông nội Phó gần đây có rảnh không, ông nội muốn tôi dành một chút thời gian đến thăm ông nội Phó một chút."
Thấy chưa, quả là một cái cớ hoàn mỹ, vừa nói Bạch Túc Túc vừa quan sát thần sắc Phó Sâm.
Nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy dấu hiệu trúng thuốc, chẳng lẽ Phó Sâm thật sự không uống?
Phó Sâm ngồi ở ghế salon, chậm rãi đặt bút xuống sổ, khóe mắt thoáng nhìn, cứ như vậy mà nhìn người phụ nữ khẩn trương trước mặt, không nói chuyện.
Bị Phó Sâm nhìn đến chột dạ, chuyện muốn tới cứ để nó tới, dứt khoát không thèm đếm xỉa nữa, Bạch Túc Túc tiếp tục nhìn từ trên xuống dưới Phó Sâm, dò hỏi: "Anh...!trên người có chỗ nào không thoải mái không?"
Dứt lời, Phó Sâm cứ như vậy bình tĩnh nhìn cái người ngốc ngốc ngơ ngơ này, ánh mắt thâm thúy: "Cô hy vọng tôi không thoải mái chỗ nào?"
- 21/09/2021-
xxxxxxxxxxxx
Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...