Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

"Nặng sao? Chọc ngươi? Vậy thế này thì sao ~" Lam Tí Ngọc vươn tay giam Chu Mẫn vào giữa hai cánh tay rắn chắc, hạ thân dán sát vào bụng nhỏ nàng, hung hăng va chạm về phía trước khiến nàng cắn môi hừ nhẹ rên rỉ thành tiếng, mở to đôi mắt vô tội mê mang nhìn hắn.

Lam Mẫn xuất hiện làm hắn ngoài ý muốn, khi hắn phát hiện bị những nữ nhân trong hậu cung tính kế thời điểm thì đã không còn kịp rồi, khi rời đi, hắn lựa chọn tới nơi này – chỗ ở của nữ nhân khiến hắn cả đời không thể quên, hắn vốn tính toán tự mình giải quyết nhưng không nghĩ tới dược tính lại mạnh tới như vậy, hắn đã bắn rất nhiều lần nhưng vẫn như cũ không thấy khá hơn, lúc này hắn mới hiểu muốn loại bỏ xuân dược trong cơ thể bắt buộc phải dùng nữ nhân tới giải quyết , nhưng ai ngờ căn phòng hắn hạ lệnh phong tỏa cư nhiên có người dám xông vào, lúc đầu hắn còn tưởng là nữ nhân nào đó muốn mượn cơ hội này để thượng vị, hắn căn bản cũng không quan tâm nữ nhân hậu cung nhiều thêm một người , hắn chỉ biết là dược tính trong cơ thể càng lúc càng khó khống chế.

Chỉ cần đem nữ nhân này đương giải dược, hơn nữa hương vị trên người nàng tựa hồ thực thoải mái, rất thơm, nếu hợp hắn ăn uống, xong việc hắn cũng không ngại cho nàng một cái danh hiệu, dù sao bất quá là hậu cung lại nuôi thêm một người mà thôi, với hắn mà nói cũng không có cái gì khác biệt.

Nhưng khi nữ nhân trong ngực sợ hãi rụt rè kêu hắn Hoàng huynh, hắn mới nương theo ánh trăng thấy rõ dung nhan của nữ nhân trong ngực. Hai mắt kiều mị, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cự nhiên lại là vị muội muội làm hắn hận không thể hoàn toàn quên đi — Lam Mẫn.


Nhân lúc hắn vì ngạc nhiên mà vô thức thả lỏng giam giữ, Lam Mẫn bất ngờ đẩy mạnh hắn ra, sau đó nàng hốt hoảng muốn chạy trốn. Thân thể bị dục vọng tra tấn nhịn đến sắp nổ mạnh khiến hắn không kịp suy nghĩ, theo bản năng tiến lên muốn bắt người trở về , sau đó lại một lần nữa đem nàng đè ở chính mình dưới thân.

"A...... Không cần...... Đừng.....Không cần, ngứa....." Nàng nhíu mày nhìn Lam Tí Ngọc đè ở trên người đang không ngừng vuốt ve thân thể nàng, Chu Mẫn có chút kiều mị lắc đầu muốn cự tuyệt.

Từ sau khi Lam Tí Ngọc phong tỏa gian phòng này thì đã không còn gặp qua nàng, trong ấn tượng của hắn, muội muội tựa hồ vẫn chỉ là 11, 12 tuổi – cái tuổi ngây thơ hồn nhiên, bây giờ gặp lại cư nhiên đã đến tuổi cập kê.

Từ sau chuyện kia, huynh muội bọn họ sớm đã trở thành hai người xa lạ, mỗi lần gặp hắn, nàng đều sẽ tránh ở chỗ tối, mà hắn sớm đã lựa chọn quên đi trong cung còn có một nhân vật này, hậu cung từ trước đến nay đều là gió chiều nào theo chiều ấy, nàng tuy là công chúa duy nhất của Lam quốc nhưng sinh hoạt hàng ngày lại không bằng một hạ nhân, hắn luôn biết nhưng chính là hắn không để bụng.

Nếu không phải hôm nay nàng xông vào, hắn cũng sẽ không phát hiện ra , chỉ mấy năm không gặp, nữ hài ngày trước vẫn luôn chạy theo sau hắn đã trưởng thành thay đổi đến cỡ nào. Hắn không biết, lý trí ở trên người nàng càng ngày càng mơ hồ, nhưng có một điều hắn vô cùng rõ ràng là thân thể hắn bây giờ vô cùng muốn nàng.

Một đôi tay vừa nhìn là biết hàng năm thói quen cầm kiếm thay bút, tuy rằng đã trải qua bảo dưỡng cẩn thận nhưng chỗ đốt ngón tay vẫn che kín vết chai mỏng như cũ, bàn tay to thay phiên nhau dùng sức mà đè ép nhũ thịt cùng với kiều đồn trắng như tuyết đã sớm che không được của nàng, "Nga. Nơi nào ngứa. Nói cho ta nghe một chút." Lam Tí Ngọc quyết định giả ngu, càng thêm kề sát thân thể mềm mại của nàng.


"Huynh ... huynh ....... Hoàng huynh, ta... ta là ngươi muội muội ........" Đối mặt với thân hình nóng như lửa gần sát, ngôn ngữ ngả ngớn của nam nhân, Chu Mẫn sợ hãi duỗi tay chống lại ngực hắn, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Nàng thật sự muốn khóc, đây rốt cuộc là tình huống gì a, không phải chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà nữ phụ ủy thác cho là được hay sao, vì cái gì tình tiết lại sắp biến thành loạn luân a, người nam nhân này vừa nhìn liền biết đang trong trạng thái không thanh tỉnh. Nếu hắn tỉnh táo thì thế nào sẽ chạm vào người mà bản thân luôn chán ghét, như vậy sau khi xong việc hắn nhất định sẽ giết người diệt khẩu , thiên a, vừa xuyên vào liền bị nam chủ giết chết nàng cũng quá bi thảm rồi.

"Tiểu mỹ nhân, thì ra ngươi thích như vậy, Đêm nay trẫm sẽ chiều ý ngươi....." Hai mắt Lam Tí Ngọc sâu không thấy đáy, nhìn chăm chú người trước mặt đang bị gắt gao vây chặt ở cây cột, cười ý vị sâu xa.

"Cái gì? Không không ..... Ta... ta thật là ngươi muội muội a, Hoàng huynh...... Hoàng huynh..... Không thể...... Huynh nhất định sẽ hối hận....." Nàng thật sự là khóc không ra nước mắt , ai muốn chơi trò đó với hắn chứ, ngày hôm sau tỉnh lại, hoàng đế nếu biết đó là nàng thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, làm ơn, phạt nàng làm trâu làm ngựa cho hắn đều được nhưng tiền đề là không thể giết chết nàng được không? Nàng chỉ là người tới làm nhiệm vụ mà thôi.


Nhìn người trước mặt đột nhiên ngốc manh, Lam Tí Ngọc cảm thấy có chút kì lạ, khẽ cắn nhẹ vành tai tinh xảo của nàng nói, "Là như thế này sao? Ngươi thật nghịch ngợm, cái miệng nhỏ bên trên ngọt như vậy không biết bên dưới có phải hay không càng ngọt , để Trẫm tới nếm thử."

Lam Tí Ngọc lợi dụng ưu thế chiều cao và sức lực của nam nhân dễ dàng khống chế được thân mình nho nhỏ của nàng, một chân chen nhập vào giữa hai đùi Chu Mẫn, nam nhân dùng cái đùi hữu lực không ngừng ma xát bên ngoài hoa môi, bàn tay to lớn cầm lấy hai tay trắng nõn nhỏ nhắn , kéo lên chặt chẽ cố định trên đỉnh đầu nàng.

"Không.... không được.... Lam Tí Ngọc...ngươi điên rồi, ta thật là ngươi muội muội. Buông ta ra...... ngươi muốn làm cái gì......" Nàng sợ hãi lại khiếp sợ muốn tránh thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng một chút cũng không lay động được nam tử trước người, nàng chỉ muốn phá hoại lần đầu tiên gặp mặt của nam nữ chủ mà thôi, chứ không phải muốn thay nữ chủ lên sân khiếu diễn a.Tuy rằng biết nữ chủ chính là ở chỗ này bắt đầu phát sinh quan hệ với nam chủ nhưng nàng một chút cũng không nghĩ thay thế nàng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui