Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Chu Mẫn đột nhiên hứa hẹn làm Lam Tí Ngọc thụ sủng nhược kinh, cảm nhận được nàng chủ động, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng, hắn đối với việc nàng chủ động hoàn toàn không có năng lực kháng cự, nháy mắt liền chiếm lại quyền chủ động, đem nụ hôn mềm nhẹ hóa thành công kích mưa rền gió dữ. Lưỡi hắn xâm nhập vào trong khoang miệng nàng, tùy ý mút lấy hương vị ngọt ngào của nàng, bức cho lưỡi nàng hoảng loạn chạy trốn nhưng mặc kệ nàng chạy trốn như thế nào thì lưỡi hắn giống như ở khắp mọi nơi, tránh thế nào cũng không thoát, ngược lại càng thêm nghênh hướng hắn, đầu nàng bất lực ngửa ra phía sau, hai nhũ thịt trước ngực càng thêm được nhếch lên cao.....

Không biết từ lúc nào, tay hắn đã mò vào trong áo nàng, phủ lên hai luồng mềm mại, hai nhũ thịt tràn đầy dấu vết xanh tím, bị hắn dồn dập nóng nảy xoa bóp khiến Chu Mẫn nhẹ giọng hô đau làm Lam Tí Ngọc nháy mắt tỉnh táo lại.

Nhìn nàng nằm trong lòng mình, kiều mị rên rỉ, quần áo hỗn độn làm tiểu huynh đệ của hắn liền có xu thế ngẩng đầu, Chu Mẫn cũng cảm nhận được nơi đó của nam nhân ở dưới mông mình đang không ngừng đứng thẳng.

Lam Tí Ngọc cũng không phải thật sự là cầm thú, hai lần trước sở dĩ hắn không biết tiết chế cũng là do trong lòng hắn bất an, hắn sợ hãi nàng sẽ rời khỏi hắn mà bản thân lại không biết phải làm sao để giữ nàng lại, chỉ biết chiếm giữ thân thể nàng để nàng không bao giờ có thể dời đi mình. Nhưng là hiện tại biết nàng cũng thích hắn, sẽ không rời khỏi mình thì hắn đối với nàng càng có rất nhiều nhẫn nại cùng tiết chế, thân thể nàng hiện tại không thể tiếp thu hắn yêu thương.

Lam Tí Ngọc ôm Chu Mẫn gắt gao dựa vào một bên mép giường, ai cũng không nói chuyện nhưng giờ phút này, hắn lại cảm nhận được sự ấm áp cùng hạnh phúc thỏa mãn khó có được, "Mẫn Nhi, sau này, ngươi liền ở trong cung điện cách vách với cung điện của ta, ta đã cho người thu thập xong...."


"Không thể trực tiếp ở trong cung điện của ngươi sao?" Chu Mẫn mở to hai mắt, trong đó tất cả đều là đối Lam Tí Ngọc không nỡ rời xa , "Không muốn cùng Hoàng huynh lại tách ra...."

Hắn bởi vì lời nàng nói mà tâm không khỏi rung động, vì vậy đôi tay càng thêm ôm chặt người trong lồng ngực, "Kia đều nghe theo ý của ngươi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể, có được không?"

"Được ~" Chu Mẫn vùi đầu vào lồng ngực cứng rắn ấm áp của Lam Tí Ngọc, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.

Những ngày tiếp theo, ngoại trừ lúc hắn thượng triều, thời gian còn lại nàng luôn dính lấy hắn, hai người bọn họ giống như là một đôi tình lữ, mấy việc buồn nôn này nọ họ đều đã làm chính là hắn vẫn không chịu chạm vào nàng.

Cũng đã 1 tháng trôi qua, thân thể nàng đã sớm tốt nhưng mặc kệ Chu Mẫn trong tối ngoài sáng như thế nào khiêu khích, Lam Tí Ngọc cũng không mắc câu, có đôi khi nàng trêu chọc tàn nhẫn, hắn liền dội nước lạnh hoặc là tự mình giải quyết ở phòng bên cạnh, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới trở về phòng dùng chăn bọc kín nàng rồi ôm lấy nàng thành thành thật thật ngủ. Nếu không phải một tháng qua, hắn trừ bỏ phải thượng triều, thời gian còn lại đều ở bên cạnh nàng, hơn nữa vì muốn chăm sóc nàng thật tốt, có đôi khi hắn đều là ở trong tẩm cung phê duyệt tấu chương.

Nếu không nàng thật sự liền phải hoài nghi, hắn có phải hay không đã chán ghét nàng, hoặc là có nữ nhân khác, bằng không phía trước vẫn luôn là một con dâm thú không biết thỏa mãn, đột nhiên trở thành một người mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, làm người thật nhọc lòng a!

Thời điểm không cần hắn, thì hắn đem người làm đến chết đi sống lại, khi ngươi chuẩn bị hiến thân, bằng bất cứ giá nào cũng phải thượng được hắn thì hắn lại trở nên nghiêm trang, nam chủ thật khó hầu hạ làm nàng hảo muốn khóc....

Chu Mẫn ngồi ở trong Càn Ngự cung, lần thứ 389 thở dài  "484, ngươi nói xem, có phải hay không là nam chủ đã chán ta rồi, ta chỉ còn lại thời gian đúng một tháng, chả nhẽ nam chủ không biết thời gian chính là vàng là bạc, là sinh mệnh sao? Ta đều sắp vội muốn chết....."


【Nam chủ sẽ không bao giờ chán ghét ngươi bởi vì độ hảo cảm mà hắn dành cho ngươi đã 100%, hắn vô cùng yêu ngươi, cho nên điểm này ngươi cứ yên tâm, bất quá lời ngươi nói cũng không phải là không có lý, thời gian chính là sinh mệnh, nếu không thì ngươi hãy làm chút đồ ăn rồi đưa tới Ngự Thư phòng thử xem .】484 nhìn này một tháng ở chung của kí chủ nhà mình và nam chủ, liền không biết phải đưa ra lời khuyên như thế nào cho nàng nữa.

Nhân loại thật khó hiểu a!

Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Lam Tí Ngọc đều sẽ lấy ra một bộ váy áo đỏ rực khác nhau đưa cho nàng mặc, đều là kiểu dáng lưu hành nhất hiện nay, đem da thịt trắng nõn của nàng phụ trợ càng thêm như bạch ngọc.

Chu Mẫn dẫn theo làn váy chạy tới Ngự Thư phòng, bởi vì những hành động trong một tháng qua của hắn nên hiện tại toàn bộ người trong cung đều biết, Hoàng thượng sủng ái vị muội muội duy nhất này của mình tới vô pháp vô thiên, chỉ cần Công chúa nói muốn thì cho dù có là trăng trên trời, Hoàng thượng cũng sẽ hái xuống cho nàng, mà những người trước đây đã từng khi dễ Công trước đều bị vị đế vương duy ngã độc tôn này lật lại nợ cũ, từ phi tần trong hậu cung đến bọn thái giám cung nữ, tất cả đều bị Lam Tí Ngọc xử cực hình.

Cho nên đám đại thần cùng nô tài đều biết liền tính đắc tội với đương kim Hoàng Thượng cũng tuyệt đối không thể đắc tội Lam Mẫn – người được Hoàng Thượng nâng niu ở trong lòng bàn tay.


Thời điểm Chu Mẫn chạy đến Ngự Thư phòng, Lam Tí Ngọc một thân long bào màu đen được thêu hoa văn bằng vàng, tóc đen được màu tím lưu li quan cố định ở trên cao, ngũ quan sắc bén, thân hình cao lớn lạnh nhạt ngồi trên long ỷ màu vàng kim thỉnh thoảng thần sắc thoáng hiện không vui hoặc là ngưng trọng nhìn trong tay tấu chương. Chu Mẫn ghé vào cạnh cửa lén nhìn vào bên trong thì không khỏi cảm thán, gien Hoàng đế thật tốt a! Khuôn mặt này, dáng người này, phong thái này cho dù có đặt giữa biển người, cũng vẫn nổi bật như cũ.

Lam Tí Ngọc ở Chu Mẫn vừa xuất hiện bên ngoài Ngự Thư phòng liền phát hiện nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, hắn muốn nhìn một chút tiểu bảo bối của hắn muốn làm cái gì. Trong khoảng thời gian này, vì muốn điều trị thân thể của nàng thật tốt mà hắn vẫn luôn áp chế dục vọng của mình, muốn nàng hảo hảo nghỉ ngơi chính là nàng lại không biết tốt xấu, thường thường trêu chọc đốt lửa trên người hắn nhưng hắn lại không thể chạm vào nàng. Hôm nay, Vương Viện Nhất bẩm báo thân thể của Công chúa đã không có trở ngại, nói cách khác thì hắn rốt cuộc cũng có thể ra tay.

Hắn còn không có động thủ, cái này vật nhỏ lại tự mình chạy tới dâng tận cửa, chỉ là nghĩ tới việc nàng một thân xiêm y đỏ rực, mỹ đến càng thêm mơ hồ kiều mị, một đường chạy từ Càn Ngự cung đến Ngự Thư phòng, bị rất nhiều người thấy qua bộ dáng xinh đẹp mị hoặc này của nàng, tay cầm bút lông của Lam Tí Ngọc không khỏi gắt gao nắm chặt, ánh mắt xẹt qua một tia âm trầm, "Lam Mẫn."

Nghe được Lam Tí Ngọc gọi mình, Chu Mẫn cười khẽ dẫn theo làn váy thướt tha lượn lờ đi đến, khóe mắt kiều mị oán trách làm Lam Tí Ngọc tâm đều bị hòa tan, bất đắc dĩ thở dài rồi vẫy vẫy tay với nàng, "Lại đây......"

Chu Mẫn lập tức chạy qua, ôm lấy Lam Tí Ngọc rồi khóa ngồi ở trên đùi hắn, đưa mặt tới gần cổ hắn, khinh khinh nhu nhu làm nũng, "Hoàng huynh, ta nhớ huynh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận