"Thừa tướng, việc chiêu đãi sứ giả Nguyên quốc phải làm phiền ngươi thay trẫm rồi, trẫm đi xem Hoàng muội như thế nào." Mặc dù có chút đột ngột nhưng Lam Tí Ngọc vốn là một vị vua cực kỳ bá đạo cuồng vọng, hơn nữa từ trước đến nay Lam quốc là một quốc gia độc lập hùng mạnh nên hắn căn bản không quan tâm đến việc sứ giả Nguyên quốc có thể hay không cảm thấy mình không tôn trọng hắn.
Lam Tí Ngọc nói xong nhàn nhã đứng dậy, vẫy vẫy ống tay áo, hắn không cho bất luận kẻ nào đi theo, vừa ra khỏi điện liền hỏi Thanh Ca hướng đi của Chu Mẫn.
Hoa viên
Lam Tí Ngọc bỗng nhiên xuất hiện dọa Chu Mẫn sợ tới choáng váng, nàng không dám tin tưởng nhìn chằm chằm vào người vốn nên ở yến hội nay lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, hắn chậm rãi đi về phía Chu Mẫn, thấp giọng nói," Lam Mẫn, Ta đã bảo Thanh Ca nói cho ngươi biết nếu ngươi còn dám trốn tránh ta thì phải tự gánh lấy hậu quả, ngươi là đã quên rồi sao ?"
Lời nói của Lam Tí Ngọc làm cả người Chu Mẫn lạnh run, còn chưa kịp xoay người chạy đi đã bị hắn một tay chế trụ sau đó vận khởi khinh, hướng chính mình tẩm cung mà chạy như bay, mà Chu Mẫn thì đang không ngừng gọi Hệ thống 484 trong đầu.
【Ký chủ tự mình tìm đường chết, Hệ thống quyết định tạm thời offline, thỉnh ký chủ tự bảo trọng thân thể ~】Thanh âm vô sỉ bỏ đá xuống giếng của 484 làm Chu Mẫn tức muốn hộc máu, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là nàng bị hành động ban nãy ở yến tiệc của Lam Tí Ngọc dọa sợ, chính vì vậy mới có thể quên lời cảnh cáo của hắn.
1
Xem ra cơ sở tin tức mà Hệ thống phân tích thật không sai , chỉ số thông minh của nàng đúng là quá đáng thương ....
Dọc theo đường đi, Chu Mẫn chỉ có thể làm vô vị giãy giụa, khuôn mặt nhỏ của nàng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, còn Lam Tí Ngọc lại bước nhanh ôm nàng vào tẩm cung mà không bị bất kì ai bắt gặp , tựa hồ như đã có người đi trước dọn dẹp hết thảy rồi.
Vừa bước vào tẩm cung, hắn liền thả nàng xuống sau đó không đợi kịp mà cởi váy lụa màu trắng trên người nàng ra, hai luồng cao ngất trước ngực như ẩn như hiện sau chiếc yếm trắng thêu hoa.
"Hoàng muội, hiện tại chỉ có hai chúng ta." Hai mắt hắn sáng lên nhìn dáng người quyến rũ phập phồng của nàng.
"Hoàng... Hoàng huynh, huynh không được tới đây...." Chu Mẫn bị ánh mắt nóng rực của nam nhân xem đến tâm hoảng ý loạn, không kịp suy nghĩ liền lập tức xoay người chạy về hướng cửa nhưng khi tay nàng chỉ vừa mới đụng đến cánh cửa đỏ thắm thì đã bị hắn chế trụ cả người từ phía sau, cũng thuận thế đè nàng lên trên cánh cửa.
"Lam Tí Ngọc, ta là muội muội của ngươi. Ngươi muốn làm cái gì? Rốt cuộc ngươi có biết bản thân đang ở làm cái gì hay không?" Chu Mẫn bị bàn tay to hữu lực của hắn đè ở trên cửa, hai luồng nhũ thịt tròn trịa trước ngực bị gắt gao đè ép trên cánh cửa màu đỏ thắm, hô hấp nóng rực của nam nhân không ngừng phả trên gáy nàng.
"Làm cái gì? Ta cho rằng ngươi vẫn luôn biết biết ta muốn làm cái gì, đương nhiên là muốn làm ngươi. Muốn làm chết ngươi." Lam Tí Ngọc mạnh mẽ xoay người Chu Mẫn lại, ép nàng đối mặt với hắn, hắn lười biếng mà nhếch lên một nụ cười tà: "Ta là ở cho rằng, thời điểm ngươi thấy ta ở Thanh Ngọc điện tự tay giết chết nữ nhân tự xưng là mẫu thân của chúng ta thì ngươi liền phải biết là ta chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người đời, chuyện mà ta đã muốn làm thì không ai có thể cản được."
"Cái gì? Ta thấy ngươi giết mẫu thân?" Chu Mẫn đối với lời nói của Lam Tí Ngọc sợ tới ngây người, nguyên chủ khi nào thì nhìn thấy hắn giết mẫu thân....
Chính là Chu Mẫn đã lục lọi hết tất cả ký ức của nguyên chủ nhưng vẫn không tìm ra đoạn ký ức mà Lam Tí Ngọc nói . Nhìn Chu Mẫn kinh ngạc cùng khiếp sợ, Lam Tí Ngọc nguy hiểm, lông mày khẽ nhíu, "Ngươi có ý tứ gì?"
"Ta mới là người phải hỏi câu này, cái gì mà ta thấy ngươi giết mẫu hậu, chuyện đó xảy ra lúc nào, vì cái gì ta một chút ký ức cũng không có. Ngươi đừng đổ oan cho ta, ta không nhìn thấy thấy gì hết, ta cái gì cũng không biết." Chu Mẫn phản bác mang theo một tia ủy khuất.
Chu Mẫn đã xem hết ký ức của Lam Mẫn nên đương nhiên biết mẫu thân của thân thể này cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, hơn nữa còn là một nữ nhân độc ác vì quyền lực mà muốn giết chết chồng và con của mình nhưng cuối cùng vào lúc bà ta chuẩn bị giết Lam Tí Ngọc thì bị hắn phản công, sau đó mới có một màn kia.
Chẳng qua vì sao Lam Mẫn biết được là bởi vì ở thời điểm trước khi chết nghe nữ chủ nói ra những chuyện mà nàng ta đã tra được về Thái Hậu, còn nguyên nhân khiến Lam Tí Ngọc vô duyên vô cớ chán ghét chính mình muội muội, nàng ta cũng không biết.
Cho nên ở thời điểm Chu Mẫn tiếp thu ký ức tự nhiên sẽ biết mẫu thân của nguyên chủ là loại người gì. Cho nên đối với một nữ nhân ích kỉ lạnh nhạt, chỉ biết nghĩ cho bản thân, Chu Mẫn một chút hảo cảm cũng không có, ngược lại nàng vẫn luôn rất hiếu kì vì sao quan hệ giữa nguyên chủ và Lam Tí Ngọc trước năm 11 tuổi là tương đối tốt, dù sao cũng là huynh muội nên bọn họ vẫn luôn cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi với nhau mà lớn lên.
Vậy nên mới nói, trước năm 11 tuổi, Lam Mẫn là vị công chúa hạnh phúc nhất Lam quốc , được Hoàng huynh nâng ở lòng bàn tay sủng ái, có phụ hoàng yêu thương, có mẫu thân hư tình giả ý nhưng là từ sau 11 tuổi , mẫu hậu và phụ hoàng lần lượt qua đời, sau khi Hoàng huynh đăng cơ lại dần dần xa cách vắng vẻ Lam Mẫn, nàng ấy đã đi tìm Lam Tí Ngọc rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị Thái công công đuổi trở về.
Sau đó, cuộc sống của nguyên chủ biến hóa nghiêng trời lệch đất, nguyên chủ và hắn cũng càng lúc càng xa, thẳng đến cuối cùng Lam Mẫn vì nữ chủ được đến tình yêu của nam chủ rồi lại ám sát hắn mà chết. Kết thúc cả đời bi ai của Lam Mẫn, tuy rằng trong nguyện vọng của nguyên chủ không có nói nàng ấy muốn cái gì nhưng Chu Mẫn cảm thấy chắc nguyên chủ cũng muốn biết nguyên nhân vì sao mà gia đình vốn hạnh phúc lại bị phá hủy trong nháy mắt, hoàng huynh- người vẫn luôn hết mực yêu thương muội muội lại dần dần xa cách lạnh nhạt .
Mà lúc này nghe được lời Lam Tí Ngọc nói, Chu Mẫn đột nhiên cười lớn xong khóc, "Ngươi... ngươi chính vì lý do này mà mấy năm qua vẫn luôn đối xử với ta như vậy?"
Đã thấy qua bộ dáng nàng kiều mị rên rỉ dưới thân hắn như yêu tinh mê hoặc lòng người , cũng thấy qua bộ dáng nàng thanh lệ tuyệt mỹ như tiên tử dưới ánh trăng nhưng khi đối mặt với nữ nhân trong ngực khuôn mặt nhỏ thanh lệ gợn sóng, cả người nhu nhược không có chỗ nương tựa giống như bị cả thế giới quay lưng lại vứt bỏ mà bất lực run rẩy, trái tim Lam Tí Ngọc liền giống như bị người ta bóp chặt, đau đến không thở được.
Nàng là người mà hắn thề sẽ bảo vệ suốt đời từ lúc nàng còn nằm trong tã lót, hắn cũng đã từng như vậy, thẳng đến khi hắn giết mẫu hậu ở Thanh Ngọc điện bị nàng phát hiện, sau đó nàng bắt đầu trốn tránh không muốn gặp hắn, thì mọi chuyện liền thay đổi.
Hành động trốn tránh không gặp của nàng khiến trái tim hắn trở nên băng giá, hắn bắt đầu xa cách, đối xử lạnh nhạt với nàng.
Chính là bộ dạng hiện tại của nàng, tựa hồ có ẩn tình gì đó mà hắn không biết.
"Ngày đó, người ở bên ngoài nhìn lén không phải ngươi?" Ánh mắt Lam Tí Ngọc nguy hiểm nhìn Chu Mẫn, giống như nếu nàng dám nói dối liền sẽ dùng một chưởng đánh chết nàng nhưng Chu Mẫn lại càng thêm cảm thấy ủy khuất, có lẽ không phải là chính mình cảm xúc mà là cảm xúc của nguyên chủ còn dư lại trong cơ thể.
"Mấy năm nay ngươi biết ta sống thế nào sao? Ngươi tên hỗn đản này ~" Chu Mẫn bởi vì bị Lam Tí Ngọc vây ở giữa hắn và cánh cửa nên chỉ có thể bất đắc dĩ đánh vào bờ ngực của Lam Tí Ngọc, không biết là đang phát tiết hay vẫn là cảm thấy trong lòng uỷ khuất.
Lam Tí Ngọc túm tay Chu Mẫn kéo đè ở trên đỉnh đầu nàng, thân thể hắn gắt gao ngăn chặn thân thể đang không ngừng vặn vẹo lung tung của nàng, "Ngươi......" Lam Tí Ngọc không biết nên nói cái gì nhưng nguyên bản dục vọng đã bị mấy chuyện xảy ra liên tiếp này diệt cho không còn chút gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...