"Ngươi nói xem vì cái gì sẽ là nàng?" Thanh âm trầm thấp vừa có vẻ lười biếng lại xen lẫn một tia tà mị khẽ vang lên trong cung điện rộng lớn, thanh âm kia tuy rằng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng từng chữ rơi vào tai của chúng mỹ nhân lại giống như một lưỡi đao sắc bén kề trên yết hầu non mịn của các nàng khiến các nàng nhịn không được mà run rẩy đồng thời lại nghi hoặc, người Hoàng Thượng nói rốt cuộc là ai?
"Ân?" Mái tóc đen dài tuỳ ý xõa trên vai khiến hắn càng tăng thêm vẻ dã tính yêu mị.
Hắn ngửa đầu uống hết rượu trong chén sau đó hung hăng ném nó về phía đám mỹ nhân :" Đều cút ra ngoài hết cho trẫm. Một đám phế vật."
Nguyên bản chúng nữ nhân còn đang õng ẹo tạo dáng trên mặt đất giống như gặp phải một con quái thú trong nháy mắt tất cả đều chạy trối chết ra ngoài, thế nhân đều biết Lam Tí Ngọc là một vị vua kiêu dũng thiện chiến, văn võ song toàn nhưng chỉ có một thứ không tốt đó chính là tính tình.
Hắn quá mức bá đạo, chỉ cần là thứ hắn coi trọng bằng mọi giá hắn đều phải có được hơn nữa hắn chỉ nói một không hai, không cho phép người khác trái ý mình. Dù là đối với người hay với vật, hắn đều lạnh lùng vô tình như vậy, nữ nhân cũng không ngoại lệ, khi còn yêu thích hắn có thể chiều chuộng cho các nàng tất cả mọi thứ nhưng khi hắn đã hết hứng thú, hắn cũng có thể không chút lưu tình dứt khoát vứt bỏ các nàng. Lam Tí Ngọc tuy rằng cuồng vọng nhưng lại bởi vì bản thân có được hết thảy nên hắn vô cùng tự tin, nói trắng ra là ở Lam quốc, hắn chính là chân lí, tuyệt đối sẽ không vì bất luận chuyện gì mà ủy khuất bản thân.
Nhưng gần đây, Lam Tí Ngọc cảm thấy chính mình sắp điên rồi, từ Ngọc Thanh điện lúc sau, mặc kệ các nàng có như thế nào quyến rũ, hắn một chút cũng không dậy nổi hứng thú với các nàng, cái loại cảm giác muốn làm tình một cách mãnh liệt đó ngoài Chu Mẫn ra không một nữ nhân nào có thể đem lại cho hắn. Suốt 15 ngày qua, hắn cho rằng nữ nhân kia sẽ tới tìm hắn, rốt cuộc khi nàng tỉnh lại phát hiện bản thân đã trở về tẩm cung thì nhất định sẽ biết là hắn sai người đưa nàng trở về.
Chính là đã nửa tháng, hắn trong tối ngoài sáng, sai người đi qua hỏi thăm nàng, nhưng hết thảy đều như muối bỏ biển, cái gì cũng không xảy ra.
"Thanh ca." Giọng nói trầm thấp lười biếng lại lần nữa vang lên, một hắc y nhân đeo mặt nạ nhanh chóng xuất hiện quỳ gối trước mặt Lam Tí Ngọc, dùng thanh âm không chứa bất cứ tình cảm gì nói: "Hoàng Thượng."
"Thanh Ca, nàng ấy đang làm gì?" Lam Tí Ngọc dựa nghiêng người trên giường, ngón tay trêu đùa mấy sợi tóc trước ngực, giống như lơ đãng hỏi nhưng Thanh ca một chút cũng không kinh ngạc mà lại không chút chần chừ liền trả lời, phải biết là vấn đề này 15 ngày qua thường thường sẽ xuất hiện.
"Như cũ." Hai chữ đơn giản sạch sẽ lưu loát. Là đệ nhất ám vệ, sống bên cạnh Lam Tí Ngọc từ nhỏ đến lớn, Thanh Ca là một người làm việc truyệt đối gọn gàng lưu loát lại không thích nhiều lời, cho nên mặc dù bên người Lam Tí Ngọc có không ít nhân tài, nhưng hắn lại là người được Lam Tí Ngọc tin cậy, trọng dụng nhất.
"Như cũ?" Lam Tí Ngọc không khỏi cười lạnh, hai chữ này cũng là câu trả lời mà hắn nghe nhiều nhất trong nửa tháng qua khiến hắn không khỏi càng thêm bực bội, "Nàng ấy sống cũng thật tiêu dao tự tại."
Suốt 15 ngày, chỉ có mấy ngày đầu tiên bởi vì bị hắn lăn lộn điên cuồng nên ngoài việc không thể xuống giường được thì mọi chuyện đều khá tốt, đặc biệt hắn còn để Thanh Ca đưa qua thuốc bôi, khi nghe thuộc hạ trở về bẩm báo, Lam Tí Ngọc không được bật cười, Thanh Ca nói biểu tình của Công chúa biến hóa quá mức vặn vẹo, khó có thể hình dung. Nhưng hắn có thể tưởng tượng được sắc mặt lúc đó của Chu Mẫn nhất định là vô cùng đặc sắc.
Cho nên hắn mỗi khi phái người triệu nàng diện kiến, nàng luôn lấy các loại lý do để thoái thác, lý do nàng không muốn gặp hắn, hắn có thể lý giải, bởi vậy hắn hoàn toàn không có ý định đi tính toán với nàng.
Nếu hiện tại nàng làm hắn cảm thấy hứng thú thì mặc kệ nàng có thân phận gì, hắn đều nhất định phải có được nàng.
Mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Thanh Ca: "Nói với nàng ấy, ngày mai là cung yến, nàng nếu còn dám cự tuyệt không tới, trẫm sẽ tự mình đi tìm nàng, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì không phải chuyện nàng có thể đoán trước. Bảo nàng tự giải quyết cho tốt."
Thời điểm Thanh Ca thần không biết quỷ không hay lại lần nữa xuất hiện trong phòng Chu Mẫn, nàng còn đang ở tiến hành đấu tranh kịch liệt dành 'lãnh thổ' với 484, đại khái là do Hệ thống cảm thấy mấy ngày nay nàng có chút lười biếng, hoàn toàn cự tuyệt nam chủ, mà Chu Mẫn lại đánh chết cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đêm đó bị Lam Tí Ngọc lăn qua lộn lại cấp dọa sợ.
Cho nên nàng mới sẽ cùng Hệ thống nói, nàng đây là đang lạt mềm buộc chặt nhưng khi Thanh ca truyền lại lời của Lam Tí Ngọc cho nàng nghe thì nàng rất muốn đập đầu vào thành giường chết cho rồi.
Nàng vốn dĩ còn đang rối rắm chuyện Lam Tí Ngọc sau khi biết hắn và muội muội của mình bất đắc dĩ xảy ra quan hệ thì có thể nhất thời xúc động muốn giết nàng hay không, nhiệm vụ cứ như vậy liền thất bại nhưng khi tỉnh dậy lại bất ngờ phát hiện bản thân đang nằm trên giường của mình, lập tức suy nghĩ liền hiểu rõ, nhất định là do Lam Tí Ngọc phân phó, nói cách khác là sau khi biết rõ sự tình đêm đó nhưng hắn lại quyết định bỏ qua cho nàng. Thật là doạ nàng kinh hồn táng đảm, còn tưởng đâu sẽ bị nam chủ không lôi kéo lăng trì thì cũng sẽ là ngũ mã phanh thây, ai ngờ chờ tới lại là hắn sai người đưa qua thuốc bôi cùng với các loại quần áo tinh mỹ khác nhau.
Vốn Chu Mẫn còn cho rằng Hoàng đế là muốn dùng mấy thứ này bịt miệng nàng, không cho nàng nói bậy nhưng Thanh Ca mỗi ngày đều đến đưa tin, trong tối ngoài sáng đều ám chỉ Lam Tí Ngọc muốn gặp nàng, hại nàng vừa nghĩ đến chuyện này đầu liền đau.
Chẳng lẽ quốc gia này, đối với chuyện loạn luân liền như vậy nhẹ nhàng tiếp thu rồi. Vì cái gì Lam Tí Ngọc sau khi xảy ra quan hệ với chính mình muội muội lại không chút áp lực, hơn nữa nhìn qua còn rất vui vẻ nha.
Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?....
Nhưng Chu Mẫn biết, lúc này nàng không thể lại tiếp tục trốn nữa rồi, nếu không thì hậu quả nàng thật không dám tưởng tượng đến.
Thanh Ca trở về bẩm báo, nghe xong, Lam Tí Ngọc không khỏi cười khẽ, phất tay để hắn lui xuống, sau đó cúi đầu nhìn côn thịt vẫn luôn đứng thẳng của mình, Lam Tí Ngọc liền nhắm mắt lại, trong đầu nhớ tới cảnh tượng hương diễm đêm đó, hắn cầm côn thịt bắt đầu tự an ủi, tưởng tượng bản thân là đang cắm vào trong hoa huyệt chặt chẽ khẩn trí của Chu Mẫn, tưởng tượng nàng ở dưới thân hắn là như thế nào rên rỉ cầu xin hắn buông tha.
Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra bạch trọc, nhìn tinh dịch hỗn độn đặc sệt trên tay, tâm tình của Lam Tí Ngọc càng thêm vội vàng, đã 15 ngày, tuy rằng nữ nhân kia thực đáng giận, nàng dám lựa chọn quên đi đêm đó cùng hắn phát sinh sự tình nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng thân thể hắn rất nhớ nàng, hắn đã nửa tháng không có chạm qua nữ nhân khác.
Đến lúc đó hắn phải đòi lại cả vốn lẫn lãi với nàng. Nghĩ đến đây, Lam Tí Ngọc không khỏi cười càng thêm cuồng vọng, "Hoàng muội , để xem ngươi còn có thể trốn đi đâu."
Ngày hôm sau, bởi vì sự chờ mong đối với sự xuất hiện của Chu Mẫn, Lam Tí Ngọc càng thêm nôn nóng kích động, màn đêm vừa buông xuống , yến hội trong cung liền bắt đầu, ca múa linh đình, vì nghênh đón sứ giả nước láng giềng, Lam quốc cũng coi như là làm được cực hạn xa hoa.
Ở trong cung tửu sắc mê ly, một thân long bào màu đen khiến Lam Tí Ngọc càng thêm bá đạo cao ngạo, màu tím lưu li quan đem một đầu ô ti đều chải lên, cao cao tại thượng, ánh mắt híp lại , cầm chén rượu trong tay, lười biếng dựa nghiêng trên long ỷ, nhìn xuống chúng thần tử bên dưới đang không ngừng diễn trò trong lòng không khỏi cười lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...