Lục Tinh nhảy vào ngồi cạnh cô. Bắt đầu kế hoạch trả thù.
-"Dạo này "chị" thấy cô đơn quá em ạ!"
Đúng thật là khi nói chữ "chị" nó không hề dễ dàng chút nào, nhưng mà chỉ có vậy mới móc được cô.
Thì đúng là cô cảm thấy rất kinh khủng, dựng cả tóc gáy.
-"Chị...chị, làm sao đấy?"
-"Anh ấy vừa bỏ rơi chị, người lần trước chị kể."
Ngượng miệng kinh khủng, Lục Tinh cũng thấy ghê nhưng cũng phải cắn răng mà nói ra.
Cô là cô sắp chịu hết nổi rồi nhưng mà cũng ráng bốp chát lại chứ không lẽ bỏ cuộc hay sao.
-" Xời, bỏ bỏ gì, bỏ gì thôi. Quý giá gì cái hạng đấy! "
-" Nói dễ nghe thật, nhưng CHỊ là CHỊ yêu anh ấy! "
Cô đầu hàng, khó nghe lắm rồi! Cô xoay đầu quay lại nhìn bọn bạn đang vảnh tai, bành mắt nhìn "hai chị em" tâm tình, dõng dạc tuyên bố:
-"Đủ rồi, anh ta là đàn ông chân chính! "
Câu nói này chính là lời đầu hàng chính thức của cô. Da mặt Lục Tinh dày nhưng tai cô không có dày, cô sợ mấy lời này chui vào tai cô sẽ khiến tai cô ung thư, chạy lên não sẽ khiến não cô ung thư, từ trên não truyền xuống các bộ phận khác sẽ khiến cô ung thư tứ chi, ung thư cả con người. Cô phải lên tiếng xác nhận sự thật để chấm dứt cuộc trò chuyện hư cấu này lại! Cô thấy cô trình gà thật, gặp đúng thứ dữ rồi!
Lục Tinh cười đểu.
-" Như vậy thì từ đầu không phải tốt hơn sao? Đỡ phải tra tấn hai cả hai bên!"
-"Kẻ nào vò đầu bố trước mà giờ còn nói? "
-"Thì tôi!"
Cô không nói nữa. Quay đi quay lại thì cũng chỉ có mấy người này, trái đất đúng là tròn thật!
Lục Tinh quay lên tám chuyện với đám đàn em của cô. Bối Linh lúc nsỹ nghe tin dữ buồn hiu giờ biết anh là trai thẳng vui mừng hết mức. Bè lũ gặp nhau đè cô ra nói xấu. Định chọc cho cô tức mà ngờ đâu mải lo nói chuyện khi quay lại thì ai cũng đọng lại suy nghĩ "ủa, người đâu rồi man". Cô đi từ hồi nào, anh đúng là tám chuyện quên trời quên đất.
Lát sau, Trấn Vũ mặt ngắn tủn thông báo với cả hội.
-"Chị đại chuẩn bị thể hiện kìa, đi xem bây ơi!"
Chuyện là lúc nãy Trấn Vũ đi mua nước nghe dân chúng kháo nhau là bên khu chạy 2300m nam có idol nữ mới nổi tham gia, người bọn họ nhắc là "Lâm Băng Di', Trấn Vũ ngẫm nghĩ qua lại cũng không nghĩ là cô, hỏi luôn thì người ta bảo đúng là cô. Mới lúc sáng còn bảo "vớ vẩn" mà bây giờ chạy 2300 nam luôn á? Đúng là chẳng theo kịp suy nghĩ con người này.
Bọn họ nghe không thông, Trấn Vũ phải ngồi thuật lại câu chuyện, vừa lúc đó Từ Gia Minh ngơ ngác đi tới.
-"Mày không chạy hả?"_Kiến Hào ngẩn mặt hỏi.
Từ Gia Minh lắc đầu, lúc nãy thầy Trương mới nói với cậu là không cần chạy nữa. Hạo Dương vỗ đùi một phát, nói trong ngạc nhiên lẫn vui mừng.
-" Tao hiểu rồi! Chị đại chạy thế cho thằng ngu bò này chứ gì. "
-" Biết nhau bao lâu, chị đại phũ thế nào chẳng lẽ tụi bây không biết, nếu thật sự như mày nói thì tao mừng quá chúng mày ạ!"_Kiến Hào ra vẻ chững chạc nói.
-" Hồi sáng tao còn thấy chị đại nó đi hơi hơi khập khiễng đây, chạy gì mà chạy?"_Bối Linh xen vào.
-"Gì?Nó bị chó táp hồi nào sao tao không biết?"_Hạo Dương trố mặt.
-" Óc chó câm mồm! "_Tử Yên và Bối Linh đồng thanh.
Vậy là cả bọn cãi nhau um sùm, chỉ trừ Tiêu Khả Hân và Lục Tinh là hai người mới xuất hiện không biết phải nói gì.
Cãi nhau xong thì dắt nhau đi xem chị đại...
----------
Cô là hay rồi, áo thun, quần thể thao, giày thể thao thì ngày nào mà chẳng mang, đợi tới giờ thì nhảy ra chạy thôi. Đợi quan sát tình hình rồi hãy tính chiến lược, tính sớm không khớp với thực tế lại khổ. Trước hết là môn này rất ít người ghi danh, mặc dù có cả thí sinh trường khác tham gia nhưng tổng số chỉ có 80 người, nếu đã ít người hơn thì những người đang đứng ở đây toàn cao thủ thôi.
Hơ hơ, cách tốt nhất để cạnh tranh với cao thủ là biến mình thành một đứa trình gà, để người khác không nghĩ mình là mối đe dọa cho họ.
Chạy đường dài là phải biết phân bố sức, tuy nhiên nếu đã là cao thủ chặng đầu chạy nhanh tới chặng cuối vẫn còn sức. Chân cô chưa lành hẳn mà cứ chạy theo kiểu đó, top 3 là chuyện không thể. Thế nên đoạn đầu cứ thong thả đi, năm ngoái nguyên chủ không có đi xem nhưng có nghe kể là mấy chướng ngại vật ở đây oái oăm lắm, cứ để mấy người chạy trước dọn đường cho cô. Theo tính toán sơ sơ thì cũng phải có 3 người hụt sức không về đích được, hơn 30 người vì chướng ngại vật mà tụt lại phía sau.
Đoạn đầu cô rất chi là nhẹ nhàng, chạy ở phía cuối đoàn người. Đến đoạn giữa khi có chướng ngại vật, đoàn người phía trước chính là vật do thám hữu hiệu nhất. Bắt đầu bằng những thanh chắn, khá là nhẹ nhàng, ai cao 1m65 là nhảy qua được rồi. Tiếp theo là nhảy ngựa, ai không biết nhảy là toi. May cho cô còn qua được.
Chạy được một quảng nữa thì có một bức tường chặn lại toàn bộ đường chạy, có 5 sợi dây mắc trên tường. Trò này giống leo núi mà núi này phẳng như bờ tường ấy mà. Cứ nắm sợi dây rồi leo lên thôi, leo tới đâu nhích tay lên tới đó. Bức tường cao 6m, có nhiều người không qua được đành dẹp luôn, không chạy nữa. Đúng là troll thật, mặt sau của bức thường đã có bậc thang, ai leo lên được thì lúc đi xuống để chạy tiếp rất là easy.
Cô cứ nghĩ là hết chướng ngại vật nên cô tăng tốc để đuổi theo những người phía trước, nhưng đời đâu như là mơ, ban tổ chức rất là lo sợ thí sinh thông minh nên canh lúc có người chạy đến mới xả nước ra trên đường chạy, vừa đúng chỗ cô luôn, nếu là nước bình thường thì đâu có gì ghê gớm, cái này là nước pha xà phòng trơn tuột. Cô bị trượt, lúc này mà té xuống là sấp mặt nghỉ luôn chứ chạy gì nữa.
Thì thôi, đành liều, tranh thủ lúc chưa té, cắm mặt chạy tiếp luôn chứ chẳng có chuyện tiếp đất an toàn đâu.
Mấy người khác té lạch bạch như táo rụng kia kìa.
Cô, có té không, té không?... May quá trời ạ, con chưa té!
Tranh thủ đà chạy tiếp luôn, tới đây thì ráng bám theo, trước cô có tới tận 5 người, cô đã chạy rồi thì ráng giành vị trí đầu chứ, không chúng nó lại bảo ham hố, làm màu. Khả năng chạy nước rút của cô khá tốt nên khả năng về nhất là hoàn toàn có thể. Nếu lúc đầu cô chạy như không thì bây giờ cô đang co chân chạy hết tốc độ. Về đích với sức lực bỏ ra ít nhất trong tất cả các thí sinh, điểm liệt môn nhạc sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cô, nghĩ tới mà thấy sướng cả người.
Thắng lớn rồi còn gì?
Cô về đích cúng chẳng màng ở lại nhận giải, đằng nào cũng thhộc về trường Raillery thôi, cái chính là cô được miễn tính thành tích môn nhạc suốt thời gian học ở đây, vậy bây giờ chẳng còn gì có thể làm khó được cô.
Quái lạ! Rõ là lúc bắt đầu người đứng xem không đông như bây giờ, sao tự nhiên đông kinh thế?
Mà thôi, liên quan méo gì đến cô!
Em gái dễ thương đang nơi đâu, trả áo khoác cho chị em ê!
Lúc nãy cô có nhờ một bé gái lớp dưới giữ hộ cái áo khoác Bomber, tại thấy bé nó dễ thương, hòa đồng, lại luôn miệng nói hâm mộ cô nên thôi đưa em nó cầm luôn, cũng chẳng biết nó hâm mộ cô cái gì.
Đi vòng vòng cũng thấy bé nó rồi! Cô nhận lại chiêc áo khoác, đợi con bé đi xa, cô cẩn thận kiểm tra lại áo khoác, không phải sợ bị mất cái gì mà là sợ có thêm cái gì. Thông cảm, bệnh nghề nghiệp rồi, cái này cảnh sát hay tlộ phạm cũng đều làm vậy thôi, cẩn thận vẫn hơn. Chẳng có gì bất thường, cô yên tâm mặc vào!
Vừa lúc đồng bọn chạy đến la lối ỉ ôi, nào là chị đại ham vui, chị đại ham hố, chị đại tốt bụng mà giấu. Cô thì thầm cho chúng nó biết cái điều kiện của thầy Trương làm cả bọn vỡ mộng chị đại tốt bụng, cáo già chứ tốt bụng khỉ gì. Chúng nó trầm trồ ghê lắm, ai cũng phải công nhận cô rất thâm.
Nhân ngày vui lâu thật là lâu mới được một ngày vui tới vậy, cô đãi cả lớp đi uống nước. Cả lớp thì được không trừ một ai, bao gồm bạn mới đến - Tiêu Khả Hân.
______>>>>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...