7 giờ tối tại nhà hàng 5 sao V.
“ Xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước chưa ạ?.” Nhân viên phục vụ nhà hàng lên tiếng khi thấy Giai Nghi và Thẩm Thiên bước vào.
“ Thẩm Thiên.”
“ Vâng, anh Thẩm, mời anh đi bên này ạ!” Phục vụ dẫn hai người lên tầng 3, hướng dẫn đến nơi đã đặt bàn.
Hai người gọi món xong thì nói chuyện về công ty, “ Anh thấy em thích nghi rất tốt, lúc đầu còn lo....!haizzz, đúng là trưởng thành rồi.”
Thẩm Thiên ánh mắt yêu thương nhìn Giai Nghi cảm thán.
“ Hừ, em là ai chứ, là gái của anh đó, sao có thể vô dụng được.” Giai Nghi tự cho là đúng nói.
Thẩm Thiên bật cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh “ Đúng, đúng em là giỏi nhất.” Nói xong giơ tay xoa đầu Giai Nghi vài cái khiến nó trở nên hỗn loạn nhưng vẫn không quá ảnh hưởng.
Hai người cười cười nói nói chờ thức ăn đưa lên.
“ Tiểu Nghi Nghi, thật trùng hợp.” Một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện.
Giai Nghi nghe thấy giọng nói đó thì trán bất giác chảy xuống ba vạch đen.
Trong lòng âm thầm mắng ‘ tiểu Nghi Nghi gì chứ, thật mất mặt.’
Mộc Thiên Kì cười cười hướng cô đi tới, phớt lờ biểu cảm bất mãn trên mặt cô.
Còn Thẩm Thiên sau khi nghe có người gọi em gái mình bằng cái tên thân mật ấy thì cũng hướng Mộc Thiên Kì đánh giá.
Một chàng trai khoảng 23-24 tuổi, mắt nâu, mũi cao, da trắng, dáng người không tệ, cao khoảng 1 mét 85 , khuôn mặt đậm chất phương tây.
Trên người khoác bộ vest màu đen cùng áo sơ mi trắng, tạo nét lịch thiệp, sang trọng, trưởng thành.
Um, người này không tệ, nhìn ánh mắt anh ta chắc là đang theo đuổi em gái của mình, “ Giai Nghi đây là?”
“ Một người bạn bên Mỹ mà em quen biết, Mộc Thiên Kì.” Giai Nghi không mặn không nhạt nói.
“ Xin chào, anh là.?” Mộc Thiên Kì lại gần Giai Nghi ánh mắt nhìn về hướng Thẩm Thiên.
“ Tôi là Thẩm Thiên, anh trai của Giai Nghi, cậu là bạn của nó sao, trước giờ tôi rất ít khi thấy nó đi chơi với bạn bè, cậu là người đầu tiên đó.” Thẩm Thiên lên tiếng, hướng Mộc Thiên Kì nói.
“ Tôi là Mộc Thiên Kì, anh cứ gọi Thiên Kì là được.” Sau đó Mộc Thiên Kì hướng Giai Nghi nói “ Anh có thể ngồi ở đây được không.
Không đợi Giai Nghi trả lời, Thẩm Thiên đã lên tiếng “ Cứ tự nhiên, dù gì thì hai người cũng hơi buồn tẻ.”
Suốt buổi chỉ nghe tiếng Thẩm Thiên hỏi, Mộc Thiên Kì phụ trách trả lời, Giai Nghi trầm mặc lắng nghe, nhưng càng nghe mặt cô càng đen lại.
Bởi vì Thẩm Thuên hết hỏi Mộc Thiên Kì bao nhiêu tuổi, làm việc gì, nhà ở đâu, gia đình mấy người thì lại hỏi định khi nào kết hôn, kết hôn xong định sinh mấy đứa.
Cứ như là đang khảo sát con rể vậy.
“ Anh trai, anh cũng hỏi quá nhiều đi a, dù gì cũng là chuyện riêng của cậu ấy.” Giai Nghi vẻ mặt không vui nói.
“ Không sao, trước sau gì thì cũng phải biết, nhân tiện nói ra luôn, anh không cảm thấy có gì không ổn cả.” Mộc Thuên Kì lên tiếng, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Giai Nghi mà không e ngại Thẩm Thiên đang ở đây.
Vì anh biết, Thẩm Thiên đã rất vừa ý mình.
“ Hừ, cái gì mà trước sau cũng biết.
Tự mình đa tình.” Giai Nghi hừ lạnh một tiếng trực tiếp không thèm để ý đến bọn họ.
Thẩm Thiên đối diện cười khổ, Mộc Thiên Kì này, muốn lấy được tâm của Giai Nghi thì cần cố gắng nhiều, bất quá phận làm anh cũng phải cổ vũ em rể tương lai một chút.
Nghĩ rồi anh hướng Mộc Thuên Kì một ánh mắt cổ vũ.
Mộc Thiên Kì cũng bắt được ánh mắt đó nên hướng Thẩm Thiên một ánh mắt cảm ơn.
Hai người cứ thế dùng ánh mắt nói chuyện mãi khi bữa ăn kết thúc.
Đoạn ra khỏi nhà hàng, Thẩm Thiên đi lấy xe nên chỉ còn Mộc Thiên Kì và Giai Nghi đứng cùng nhau.
“ Em định cứ dồn tất cả mọi việc cho anh quản lí sao, nói thật việc quản lí thù anh có thể giúp, nhưng thiết kế thì anh không thể qua mặt quý cô Sunia đây rồi.”
“ Em cũng vẫn đang thiết kế một số sản phẩm mới, để lấn sân sang thị trường Trung Quốc.
Một tháng sau sẽ đưa bản thiết kế, các bước tiến hành cho anh, chỉ cần thực hiện là được.”
“ Cuối tuần này em phải theo anh đi kiểm tra định kì, nhất định không được trốn.” Mộc Thiên Kì nhấn mạnh nói với Giai Nghi.
“ Được rồi, được rồi, anh phiền chết được.” Giai Nghi tỏ vẻ chán ghét nhìn anh nhưng ánh mắt thì không.
Sau khi Thẩm Thiên lấy xe xong, Giai Nghi cũng tạm biệt Mộc Thiên Kì lên xe trở về nhà.
Sau khi bóng xe của Thẩm Thiên khuất dần, Mộc Thiên Kì nở nụ cười đắc ý, anh sẽ ra tay từ người nhà em, đến lúc đó xem em làm sao trốn thoát.
“ Thẩm Giai Nghi, em nhất định phải làm cô dâu của anh, em trốn không thoát đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...