Nữ Phụ Quá Mê Người


Lam Dĩ Hành đã là Nguyên Anh đại viên mãn nên thời gian hai người lên đường rất nhanh, không bao lâu liền tới Viên Phượng sơn.

Dọc đường đi Dương Cảnh Tuyên ngoại trừ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lam Dĩ Hành còn lại đều tự hỏi vị trí cụ thể nữ chủ tiến vào bí cảnh là nơi nào, cô suy nghĩ rất lâu nhớ mang máng đó là cái sơn động, bên ngoài sơn động còn có một cây lệch tán, trong sách hình dung đó là một cái cây lệch tán rất xấu! Cô dùng thần thức quét, quả nhiên phát hiện cái sơn động kia, nhưng thật ra cây lệch tán kia cũng không xấu, cô lôi kéo Lam Dĩ Hành vào nơi đó, sau đó rất kinh ngạc nói:" Sư huynh, ngươi xem nơi đó có cái sơn động nga, chúng ta vào xem đi?"" Được nhưng không được chạy loạn, phải đi theo sau sư huynh nghe không.

" Lam Dĩ Hành rất có tiềm chất trung khuyển, Dương Cảnh Tuyên nói cái gì hắn đều sẽ đồng ý, hơn nữa còn rất để ý an nguy của cô.


Dương Cảnh Tuyên nghe được Lam Dĩ Hành nói cũng rất vừa lòng, cô nghe lời gật đầu, cười ngọt ngào với Lam Dĩ Hành:" Ta biết rồi, sư huynh tốt nhất!"Lam Dĩ Hành có chút đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu, hắn thấy sư muội kiều mỹ tuyệt sắc trong lòng cảm thấy ngứa, muốn đem sư muội ôm vào trong lòng yêu thương, hắn đây là làm sao vậy!.

Lam Dĩ Hành lôi kéo Dương Cảnh Tuyên đi vào sơn động, đi được một chặng đường đều không có phát sinh cái gì, trong lòng Dương Cảnh Tuyên buồn bực, vì cái gì mình vào được mà không có phát sinh giống nữ chính.

Chẳng lẽ cái sơn động ở bí cảnh này vì nữ chủ mà chuẩn bị? Mình tiến vào cũng vô dụng? Cốt truyện không thể sửa đổi?! Như vậy mình đến đây có ý nghĩa gì nữa?!Dương Cảnh Tuyên cắn chặt răng, cô tuyệt đối sẽ không nhận thua, sẽ không muốn bị nữ chủ hại tánh mạng, sẽ không bị cốt truyện hố.


Mệnh ta do ta không do trời, cô đã có duyên đi vào thế giới này, cô sẽ vì nguyên chủ Dương Cảnh Tuyên nghịch thiên sửa mệnh.

"Sư muội! Nơi này hình như không có đồ gì đáng giá chú ý, hơn nữa vẫn chưa đi đến cuối, chúng ta tiếp tục đi sâu hơn không?" Lam Dĩ Hành thấy không sai biệt lắm mấy ngàn mét rồi nhưng trong sơn động vẫn là một nhánh đường nhỏ hẹp, liền hỏi Dương Cảnh Tuyên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận