Khi Cơ Vô Danh nhìn thấy tiểu hồ ly nằm trên giường, đồng tử hắn đột nhiên co lại, làn da tái nhợt.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt, gần như trong suốt của nàng với vẻ không thể tin được, dấu vết từ cổ lan xuống xương quai xanh… Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Người đó đã đối xử với nàng điên cuồng khốn kiếp ra sao!
Hai mắt Cơ Vô Danh đỏ lên, muốn bước lên phía trước nhưng lại không dám, môi run lên, một lúc sau mới nặn ra được một câu với ngữ khí run rẩy.
“Tiểu hồ ly… ta tới rồi.”
Vừa mở miệng, hắn như là lấy lại được toàn bộ sức lực, vội vàng bước lên muốn ôm nàng vào lòng.
“Ta tới đây rồi, đừng sợ, đừng sợ, tiểu hồ ly.
Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đây, giờ chúng ta sẽ đi ngay.”
Nếu có thể, hắn muốn gϊếŧ tên mặt người dạ thú đó ngay bây giờ.
Gì mà trích tiên, gì mà người tu tiên đứng đầu… Hắn nên khiến tất cả mọi người trong thiên hạ biết tên cầm thú đó đã làm gì với đệ tử của mình, cầm thú!
Nhưng hắn biết hiện giờ hắn không phải đối thủ của hắn ta.
Điều quan trọng bây giờ là đưa tiểu hồ ly đi.
Cơ Vô Danh bước lên hai bước bế nàng lên, nhưng ngày sau đó, nữ tử nẳm trên giường từ từ ngẩng đầu lên, nàng ngỡ ngàng giật mình nhìn hắn.
Nàng yếu ớt tái nhợt, nhưng đôi mắt đầy vẻ trào phúng.
“Sao thế, giáo chủ đại nhân vẫn chưa đạt được mục đích, chẳng lẽ cái thân hồ ly này của ta vẫn còn giá trị sử dụng nào khác hả?
Tiểu hồ ly xưa nay ngây thơ bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén, trái tim Cơ Vô Danh đột ngọt như bị người ta bóp nghẹt đau đớn.
Nàng chưa bao giờ ngu ngốc, nếu nàng muốn hiểu thấu tất cả chỉ vấn đề thời gian, bây giờ nàng đã biết cả rồi.
Trong lòng bốc lên từng luồng lạnh lẽo, hắn giống như không nghe được gì, chỉ ôm lấy nàng: “Tiểu hồ ly, ta biết nàng hận ta, chờ chúng ta rời khỏi đây rồi nàng làm gì với ta cũng được, nhưng hiện giờ ta phải đưa nàng đi.”
Nữ tử cắn răng nhìn hắn: “Ta không muốn rời khỏi đây với ngươi.
Ngươi buông ta ra, buông ra…”
Dù sao nàng vẫn chưa khôi phục hẳn, không có sức phản kháng.
Vì vậy nàng cứ thế bị Cơ Vô Danh bế ngang đưa đi.
Khoảnh khắc chạm vào nàng, Cơ Vô Danh tự nhiên cảm nhận được tình huống thân thể của nàng, hắn lập tức khựng lại một giây.
Ngay sau đó, hắn sải bước ra khỏi hang động không hề do dự.
Bạch Ấn sẽ nhanh chóng phát hiện ra, hiện tại không phải là lúc hắn xin nàng tha thứ, chỉ cần đưa nàng rời khỏi đây, tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội, còn cơ hội cả đời để hắn xin lỗi nàng, bộc lộ tình cảm của mình.
Khi bước đến bên cạnh Chu Tuyết Kiến, Cơ Vô Danh thản nhiên cảm tạ nàng ta.
Chu Tuyết Kiến lạnh lùng nói, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm nào: “Ta đã nói rồi, ta chỉ vì sư tôn của ta mà thôi.
Các ngươi đi đi, nếu bị bắt lại thì ta cũng không cứu được các ngươi.”
Cơ Vô Danh gật đầu, ngay sau đó hắn phi thẳng ra ngoài.
Tô Noãn được hắn bế, nàng cảm giác được Cơ Vô Danh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Lần này hắn đến đây không khác gì liều mạng.
Dù sao, bây giờ Bạch Ấn đã không chỉ là phong chủ của Bất Vong phong như trước đây nữa.
Hiện giờ chàng là tôn thượng của núi Lăng Tiêu, là người mạnh nhất trong giới Tu Tiên.
Tô Noãn hiểu rất rõ tình huống bên Bạch Ấn, nhưng nàng không ngờ Bạch Ấn lại đến nhanh đến vậy.
Phía sau là là một nhóm đệ tử của núi Lăng Tiêu, đứng trên đỉnh núi, tà áo trắng bay phấp phới là Bạch Ấn.
Bạch Ấn nhìn tiểu hồ ly được Cơ Vô Danh quấn chặt trong áo choàng, chỉ lộ ra một khuôn mặt, ánh mắt chàng rơi lên người Cơ Vô Danh, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đưa nàng đi đâu?”
Cơ Vô Danh cười chế giễu: “Đi đâu cũng tốt hơn ở bên tên cầm thú như ngươi.”
Bạch Ấn nheo mắt, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Buông nàng ra.
Ta không muốn gϊếŧ ngươi trước mặt nàng.”
Lời còn chưa xong chàng đã bị Cơ Vô Danh cắt ngang: “Nếu muốn nàng… thì gϊếŧ ta trước đi.”
Các đệ tử núi Lăng Tiêu đứng quanh đều chỉ nhìn chăm chăm tên giáo chủ ma giáo quỷ quyệt cuồng vọng này, không ai chú ý tới ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tuyết Kiến đứng một góc.
Đầu tiên là sư tôn, bây giờ thì đến tên giáo chủ Ma giáo này cũng mê mệt nàng ta, lẳиɠ ɭơ đúng là bản tính của tộc hồ ly!
Về phía Bạch Ấn, lúc Cơ Vô Danh chưa nói hết lời thì sát khí trên người chàng đã bùng phát mạnh mẽ.
Chàng lạnh lùng nhìn tên nam nhân ba lần bảy lượt muốn đưa tiểu hồ ly đi, bên ngoài dường như không quan tâm nhưng đáy mắt đã hiện ra tia âm u đen tối.
“Vậy thì chết đi!”
Chưa dứt lời, bóng dáng của chàng đã chuyển động, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, trong chớp mắt đã xống tới trước mặt Cơ Vô Danh, trường kiếm trong tay đầy sát khí.
Đôi mắt Cơ Vô Danh dán chặt vào mũi kiếm của Bạch Ấn, thân hình liên tục lui ra sau, nhưng ngay khi hắn di chuyển thì tốc độ của Bạch Ấn cũng tăng lên, nhân lúc Cơ Vô Danh không chú ý, chàng kéo tiểu hồ ly về phía mình.
Vì bị Bạch Ấn đột nhiên kéo vào trong ngực chàng nên chiếc áo choàng trên người tiểu hồ ly bị tuột ra, để lộ những dấu vết loang lổ trên cổ.
Nhìn thấy dảng vẻ như vậy của nàng, mọi người của núi Lăng Tiêu đều giật mình, sau đó là thẹn quá hóa giận.
“Nữ tử không biết xấu hổ, không ngờ lại có tư tình dơ bẩn với giáo chủ Ma giáo.
Xin tôn thượng hãy gϊếŧ chết nàng ta và tên tặc tử Cơ Vô Danh này, nếu không truyền ra ngoài sẽ làm thanh danh của núi Lăng Tiêu ta bị ô uế.”
Đệ tử trẻ tuổi đứng gần Bạch Ấn nhất đỏ mặt, hắn ta đang trong thời kì vỡ giọng, vì tức giận và xấu hổ, nay hét lớn khiến giọng nói vô cùng khó nghe: “Tôn thượng, người mau gϊếŧ con tiện nhân này đi, thứ hạ tiện như thế, nàng ta…”
Gã đệ tử còn chưa nói xong, toàn thân đột nhiên bay ra đập lên vách núi phía sau, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Tất cả mọi người giật mình sửng sốt, không hiểu ra sao.
Bốn phía lặng thinh.
Chu Tuyết Kiến đứng một bên bỗng có dự cảm không lành, không đợi nàng ta phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói của Bạch Ấn vang vọng khắp núi Lăng Tiêu.
“Ta mới là nam nhân của nàng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...