Thế mà Vượng Tài đã biết đứng thẳng giống như con người rồi ư? Với cả, hắn đang làm gì vậy? Bảo vệ tiểu sư muội chắc?
Không phải mọi người đều nói tiểu sư muội ngược đãi hành hạ hắn cả ngày hay sao? Hay là hắn thật sự giống hệt loài cẩu, vừa trung thành và tận tâm?
Mọi người đứng xung quanh hai mặt nhìn nhau, Bạch Ấn đứng cách đó không xa nhìn về phía bên này, trên mặt không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
Có người tiến lên chuẩn bị đuổi Thanh Li đi, nhưng Tô Noãn vội vàng kéo tay hắn, để hắn đối diện với nàng, rồi nhỏ giọng dặn dò.
"Khi ta không ở đây thì phải ngoan ngoãn, không được bò, không được ngồi xổm trên ghế, không được dùng tay bốc cơm biết chưa?"
Thanh Li nhíu mày, đáy mắt như có thứ gì đó muốn xông ra, hắn chỉ cắn răng, ngậm chặt miệng nhìn nàng.
Tô Noãn cười mỉm, sờ đầu hắn như sờ đầu cún con: "Ngoan nào, có sư tôn ở đây, ta sẽ không sao đâu."
Thanh Li cúi đầu, rõ ràng đang cố kìm nén, rồi từ từ lui sang một bên.
Bạch Ấn đứng cách đó không xa tự nhiên nghe được rành mạch những lời này, không biết tại sao trong lòng chàng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khác thường.
Nhưng trời sinh tính tình chàng lạnh lùng, đạm mạc nên không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Mãi cho đến khi bị đưa đến trước tháp trấn yêu, trên mặt tiểu hồ ly vẫn là dáng vẻ ngây thơ, thỉnh thoảng lại trộm nhìn về phía Bạch Ấn đi sau, hai mắt cẩn thận trông mong.
Cửa tháp trấn yêu mở ra, nàng bị một đệ tử đưa tay đẩy vào trong.
Lảo đảo vài bước, nàng vội quay đầu nhìn về phía Bạch Ấn, ánh mắt hơi lo lắng, cũng hơi chờ mong.
Bạch Ấn xua tay về phía nàng: "Vào đi."
Nghe thầy chàng lên tiếng, tiểu hồ ly rốt cuộc cũng an tâm, nàng mang theo sự tín nhiệm bước vào trong.
Rồi bỗng nhiên nàng quay đầu lại hỏi chàng: "Sư tôn, khi nào người tới đón con?"
Phía ngoài tháp trấn yêu, chúng đệ tử đứng dọc hai bên, Bạch Ấn đứng ở giữa nhìn tiểu đồ đệ đang nhìn mình bằng ánh mắt mong mỏi, chàng thoáng dừng một lát rồi mới đáp: "Bảy ngày sau."
Hai mắt tiểu hồ ly lập tức sáng ngời, vội vàng gật đầu: "Vậy con chờ sư tôn ở đây!"
Đệ tử bốn phía đều không biết nói gì cho phải, nhìn dáng vẻ tiểu sư muội mặt mày hớn hở vậy là biết ngay nàng không biết có gì trong tháp trấn yêu này.
Cũng phải, coi như lần này cho nàng chút giáo huấn, về sau không được phép tùy ý làm bậy như thế nữa.
Cửa đá dày hai thước của tháp trấn yêu ầm vang đóng lại.
Bạch Ấn nhìn ánh sáng trong tháp hắt ra ngoài ngày càng ít.
Tiểu đồ đệ của chàng vẫn luôn nhìn theo cánh cửa đá chuyển động.
Mãi cho đến khi cửa đá chỉ còn lại một khe hở cuối cùng, chàng vẫn bắt gặp ánh mắt vừa lo lắng vừa tín nhiệm của nàng.
"Uỳnh, uỳnh!" Tiếng cửa đá hoàn toàn đóng lại.
Bạch Ấn xoay người trở về động phủ.
Khoanh chân ngồi trên giường, chàng vung tay, chỉ thấy không khí trước mặt đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó, hình ảnh Tô Noãn ở bên trong tháp trấn yêu dần dần hiện ra trong vầng sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng trong tháp trấn yêu đến từ tinh thạch được khảm vào vách nên không sáng lắm, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chàng thấy tiểu hồ ly đối mặt với cửa một lúc lâu, sau đó dường như xác nhận bản thân sẽ không được thả ra, bấy giờ mới từ từ quay người nhìn vào không gian bên trong tháp trấn yêu.
Tảng đá cao mấy trượng là lối vào của tháp trấn yêu, vừa nhìn là thấy vô cùng dữ tợn, núi đá lởm chởm, sắc nhọn.
Sau khi cửa đá đóng lại, toàn bộ yêu khí bên trong tháp dần dần khôi phục nồng đậm của dĩ vãng.
Tiểu hồ ly tuy tu vi không cao nhưng cực kỳ mẫn cảm với hơi thở lạ.
Dường như ngay sau đó nàng đã cảm thấy có gì đó không đúng, trên mặt lộ ra biểu tình kinh sợ và không dám tin, nhưng nàng phảng phất như chưa từ bỏ, cực kỳ cẩn thận thử bước vào bên trong nửa bước.
Nhưng mà mới bước nửa bước, bên trong đã truyền đến một tiếng gào rống kinh thiên động địa, khiến toàn bộ sơn động đều phải chấn động.
Đó là yêu khí nồng đậm chứa cả sát khí và máu tanh.
Bạch Ấn nhìn thấy cực kỳ rõ nét, tiểu hồ ly vội lui về phía sau một bước, sắc mặt lập tức trở trắng bệch, toàn thân run rẩy bước lùi về sau, một mực lùi đến phía cửa lớn.
Nàng trượt theo vách đá ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối, tràn đầy hoảng sợ nhìn về thông đạo đen nhánh trước mặt.
Rõ ràng tiểu hồ ly đã quá sợ hãi, mày Bạch Ấn nhíu lại, tiếp đó chàng trông thấy tiểu hồ ly ngơ ngác gọi một tiếng sư tôn, rõ ràng nàng không tin sư phụ sẽ nhốt nàng vào một nơi như thế này...!Chỉ gọi một tiếng, sau đó nàng cắn chặt môi, không mở miệng thêm lần nào nữa, chôn đầu thật sâu vào giữa hai tay, toàn thân run rẩy....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...