Thường xuyên đi qua đi lại, đệ tử đi qua sơn môn cũng phát hiện được thói quen hành vi của nam tử này.
Nếu cứ tùy tiện đến gần, hắn ta sẽ rất táo bạo, hơn nữa còn công kích lại, nhưng chỉ cần dùng đồ ăn trêu đùa, hắn ta sẽ rất dễ dàng mắc mưu.
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều có người tới sơn môn để xem náo nhiệt, bọn họ cầm một chiếc bánh bao nhân thịt rồi ném đi rất xa, nhìn nam tử kia nhảy chồm lên bắt lấy bánh y hệt một con chó lớn.
Có người có ý xấu, ném hai món đồ ăn cùng lúc, nam tử kia chỉ bắt được một món rồi nuốt xuống, sau đó quay đầu lại, hắn ta mặc kệ miếng thịt đã dính đầy bụi đất vẫn hùng hổ nuốt xuống.
Các đệ tử đứng bốn phía bật cười ầm ầm, ác thú đặt tên nam tử kia là Vượng Tài.
Chẳng phải giống hệt một con chó hay sao, tên Vượng Tài là đúng rồi!
Lúc Chu Tuyết Kiến đến, những người đó đang dùng một miếng thịt trêu đùa Vượng Tài chạy qua chạy lại.
Một đám người cười ha ha thì trông thấy Chu Tuyết Kiến thanh lãnh bất phàm đi tới.
Những đệ tử đó lập tức ngậm mồm không dám ho he thêm tiếng nào.
Chu Tuyết Kiến lấy chậu cơm trong tay một đệ tử đi đến chỗ Vượng Tài.
Mọi người lập tức ngạc nhiên phát hiện, Vượng Tài thế nhưng không phát ra tiếng gầm gừ, cũng như không hề công kích, chỉ cảnh giác nhìn nàng ta.
"Ăn đi." Chu Tuyết Kiến lạnh nhạt mở miệng, đặt chậu cơm trên mặt đất.
Ngay trong giây lát, Vượng Tài lập tức sử dụng cả 4 tứ chi chạy lại đây vùi đầu ăn, vừa ăn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Tuyết Kiến một cái.
Đệ tử đứng bốn phía đều cười khen.
"Không hổ là Hàn Tuyết tiên tử, Vượng Tài này cũng phải nhìn sư tỷ bằng con mắt khác."
"Phải đấy, sư tỷ còn thiện lương như vậy, không được rồi, từ nay về sau sư tỷ chính là nữ thần của ta..."
Trong khi những người đó đang nói chuyện, bỗng nghe thấy đằng sau truyền đến một loạt âm thanh hỗn loạn, đám người tức thì bất mãn, quay đầu định quát lớn.
Nhưng ngay tức khắc, biểu tình của mọi người đều như ngưng đọng, cứng họng nhìn một tiểu cô nương từ từ đến gần.
Cô nương này khoảng mới 14, 15 tuổi, đứng giữa bọn họ vẫn hiện rõ tính tình trẻ con, mặt mày linh động nhưng vẻ kiên cường chí khí không sao giấu được trên ngũ quan khiến người ta giật mình.
Mọi người đều cảm thấy dáng vẻ của thiếu nữ này dường như trùng hợp với dáng vẻ tốt đẹp nhất của một cô nương mà bọn họ có thể tưởng tượng ra.
Rõ ràng cũng mặc bạch y tương tự với bọn họ, nhưng khi được mặc trên người nàng lại như xuất hiện linh khí.
"...!Sư tỷ." Cô nương mềm mại mở miệng, dường như thấy hơi sợ hãi.
Chu Tuyết Kiến quay đầu lại, hời hợt gật đầu, biểu tình không có bất cứ sự biến hoá nào, vẫn là dáng vẻ cao lãnh như cũ.
Nhưng các đệ tử xung quanh lại lập tức bùng nổ.
Đây, đây, đây,...!đây là tiểu sư muội của Bất Vong Phong.
Ông trời ơi, tại sao hai nữ đệ tử đẹp nhất núi Lăng Tiêu đều là đệ tử của Bất Vong phong chứ.
Rõ ràng Bạch Ấn sư tôn là một người tính tình lạnh nhạt, không biết thưởng thức mỹ mạo, thế này quả thực là phí phạm của trời mà!
Tô Noãn căn bản không để ý tới thần thái của những người xung quanh.
Nàng biết bởi vì đời này thân phận của nàng là linh hồn nên nhan sắc rất có sức công phá đối với người khác.
Thế Nhưng, ba người mà nàng phải công lược đều chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài.
Nhưng ngoại trừ ai thán bên ngoài, nàng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể từng bước một kiên định công lược bọn họ.
Dù sao thì nàng cũng tới đây để làm nhiệm vụ.
Nhìn nam tử giống như động vật ngồi xổm bên ngoài sơn môn ăn ngấu ăn nghiến, Tô Noãn không biết nên nói gì, làm sao nàng cũng không dám tin tưởng, người này vậy mà là Yêu vương Thanh Li.
Lúc này hẳn hắn ta đang bị đường huynh ám toán, toàn bộ yêu khí trong cơ thể biến thành thú tính khống chế tinh thần của hắn.
Nếu không có ai trợ giúp, hắn sẽ càng lún sâu vào trong thú tính, không có cách nào thanh tỉnh lại nữa.
Ở trong nguyên cốt truyện, khoảng thời gian này Thanh Li ở núi Lăng Tiêu vì nhận được sự đối xử tử tế của Chu Tuyết Kiến nên mãi sau, khi hắn đã phôi khôi phục thần trí, dù cáu giận những người này nhìn thấy vẻ mặt mất mặt của hắn nhưng hắn vẫn nhìn Hàn Tuyết tiên tử Chu Tuyết Kiến với con mắt khác, cuối cùng là động lòng.
Tuy Chu Tuyết Kiến không vui nhưng dù gì cũng là nữ chính, nàng ta sẽ không nhằm vào một nhân vật nhỏ nhoi như Tô Noãn, trông thấy nàng tới, nàng ta chỉ thấy hơi kỳ lạ hỏi: "Muội tới nơi này làm gì?"
Tô Noãn mím môi, chỉ Thanh Li ngồi xổm ngoài sơn môn, cẩn thận nói với Chu Tuyết Kiến: "Sư tỷ, muội muốn nuôi hắn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...