Tô Noãn vẫn chưa rời khỏi thế giới này, cô biến thành người đứng xem, nhìn Trình Ngộ gào khóc trong phòng bệnh như một đứa trẻ lạc đường, nhìn Hàn Liệt hai mắt đỏ đậm ôm đầu ngồi trong góc tường...!Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, là Triệu Triệt vẻ mặt đầy khϊếp sợ.
Ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng khóc, Tô Anh trượt dọc theo tường bức tường ngồi bệt xuống sàn...
Cô nhìn bọn họ chuẩn bị tang lễ cho cô, nhìn thi thể tiều tụy kia được cẩn thận đặt trong quan tài thủy tinh bày đầy hoa tươi, nhìn Trình Ngộ sắc mặt tái nhợt, mang theo biểu tình thành kính mang nhẫn kim cương cho thi thể cô, quỳ xuống đất hôn tay rồi hôn lên trán cô.
Có một số người từng mua tranh của cô đến phúng viếng.
Mỗi người đến, Trình Ngộ đều giống như người chồng thật sự của cô đáp lễ bọn họ.
Cô phiêu đãng ở giữa không trung, nhìn Trình Ngộ và những người khác lo liệu xử lý tang lễ.
Sau khi mọi việc kết thúc, Trình Ngộ quay về nơi bọn họ từng ở cùng nhau trước kia, nơi này đã được anh mua lại.
Cô nhìn Trình Ngộ nằm trên chiếc giường trước kia của cô cuộn tròn, cô muốn đến gần, muốn ôm anh một lần, nhưng lại chẳng thể chạm vào.
Tô Noãn vô cùng đau lòng.
Lúc trước khi thi đại học xong nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, dựa theo cách nói của hệ thống, cô có thể lập tức trở lại không gian của hệ thống.
Nhưng cô không yên tâm, cô không yên tâm Trình Ngộ.
Cô và 38 giằng co không muốn rời đi, kết quả cuối cùng chính là cô bị bệnh ung thư.
Cũng không phải 38 nhằm vào cô hay thế nào, mà theo như 38 nói, cô vốn không thuộc về thế giới này, mà dựa vào lực lượng nhiệm vụ để tồn tại, một khi nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ bị bại lộ, không thể tiếp tục sinh tồn ở thế giới này.
Cô bị bệnh ung thư là cách thế giới này đuổi cô đi.
5 năm trôi qua, thật ra cô vẫn luôn chú ý đến Trình Ngộ, nhìn anh chuyên tâm học tập trưởng thành, nhìn anh bắt đầu ra ngoài khởi nghiệp, mãi cho đến khi anh biến công ty kinh doanh trở nên lớn mạnh, có thể hô mưa gọi gió.
Cô cuối cùng cũng an tâm.
Thiếu niên ấy không có cô vẫn có thể sống rất tốt, chăm sóc bản thân thật tốt.
Cho nên cô an tâm, an tâm chuẩn bị lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ, vào khoảnh khắc cuối cùng của cô, anh vẫn tới.
Khi gặp lại Trình Ngộ, Tô Noãn không thể không thừa nhận, cô rất nhớ anh.
Thiếu niên hấp tấp, bốc đồng giống như đứa trẻ cô nhìn lớn lên, anh là đối tượng nhiệm vụ của cô.
Nhưng với anh mà nói, cô là toàn bộ thế giới của anh.
Tô Noãn không để ý tới lời triệu hồi bất đắc dĩ bên tai của 38, vẫn cứ trôi nổi giữa không trung, nhìn Trình Ngộ mua những bức tranh cô bán đi trở về.
Ban ngày, anh đi nơi nơi tìm kiếm người từng mua tranh cô vẽ, đến tối, anh cuộn tròn ở trong phòng cô, bức tranh treo trên tường trước giường là bức cuối cùng cô vẽ.
Màn đêm bao phủ sân thượng, thiếu niên và thiếu nữ sóng vai ngồi.
Thiếu niên duỗi tay che đôi mắt cô gái, thành kính hôn nhẹ lên đôi môi người trong lòng.
Cô nhìn Trình Ngộ ngày càng trầm mặc ít nói, nghe thấy anh gọi tên cô trong lúc ngủ mơ, vừa gọi vừa lệ rơi đầy mặt...!Tô Noãn cảm thấy ngực đau đớn vô vàn.
Cô nghe thấy Trình Ngộ ôm chăn nức nở.
“Anh hối hận rồi, Noãn Noãn, anh hối hận...!Em không còn nữa, anh phải làm sao bây giờ...”
Cô hoảng sợ nhìn Trình Ngộ nằm trên giường dùng rao cắt cổ tay, mấy lần định ra tay nhưng cuối cùng vẫn đành buông.
Cô biết, đó là bởi vì anh đã đáp ứng với cô, sẽ nỗ lực sống tốt.
Cô không ngừng muốn ôm anh, nhưng lại không có cách nào chạm tới...!Có một ngày anh ngất xỉu trên phố, được đưa đến bệnh viện.
Khi anh tỉnh lại, nhìn thấy trợ lý khóc đỏ bừng hai mắt, nhưng anh bỗng nhiên cười, cười vô cùng nhẹ nhõm.
Tô Noãn mím môi nhìn nụ cười trên mặt anh, sau đó nghe thấy anh lẩm bẩm.
“Noãn Noãn, anh mắc bệnh nên em đừng trách anh...!Anh không cố ý gì hết nhé.”
Không có ý chí sống sót, thân thể Trình Ngộ nhanh chóng suy nhược lụi bại.
Anh ra đi trong một buổi sớm ánh nắng tươi sáng, anh ngồi bên cửa sổ bệnh viện, trên cửa sổ đặt một bình hoa cắm một bó hoa tươi được gột rửa dưới ánh mặt trời tươi đẹp.
Tô Noãn duỗi tay định chạm vào Trình Ngộ lần cuối cùng, lại phát hiện anh đã tiều tụy vô cùng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt anh phát sáng, nhìn thẳng về phía cô, khóe miệng cong lên, trong mắt lộ ra đắc ý.
“Anh biết, anh biết em, luyến tiếc anh, vẫn luôn...!ở bên cạnh anh...”
Nói xong, tay anh chợt buông thõng, đầu ngả sang một bên, thần thái an tường như đi vào giấc mộng đẹp nhất...
Hàn Liệt hút thuốc trước cửa phòng bệnh, bị sặc ho lên mãnh liệt...
Lời cuối sách:
Sau khi Trình Ngộ qua đời, viện trưởng cô nhi viện bị phơi bày tội ác nhiều lần xâm phạm và ngược đãi cô nhi, bị nhiều người nặc danh cử báo.
Theo luật xét xử, gã ta bị phán tù chung thân....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...