Nhìn thấy biểu tình của Hàn Liệt, Tô Noãn cười không hề để tâm.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, Trình Ngộ ngẩng đầu lên, đáy mắt chứa tia hắc ám.
Cậu quay đầu đối diện với tầm mắt Hàn Liệt, khoé môi mỏng đẹp đẽ của thiếu niên cong lên, nở nụ cười với Hàn Liệt, một nụ cười đầy ác ý.
Cậu cười khiêu khích nhìn Hàn Liệt, song khi Tô Noãn quay đầu lại cậu lập tức biến thành vẻ mặt không muốn xa rời và đôi mắt đầy trông mong khiến Tô Noãn thấy vừa buồn cười vừa mềm lòng.
Mặt đối mặt đứng trên tầng cao nhất của toà nhà dạy học, toàn thân Hàn Liệt căng thẳng, mãi một lúc mới nói ra được hai chữ.
“Là mình(*).”
(*) Tra nam Hàn Liệt nhận ra mọi chuyện rồi nên đổi xưng hô.
Tô Noãn nhướng mày: “Rồi sao?”
Hàn Liệt mím môi, lần thứ hai nặng nề lên tiếng: “Là mình!”
Tô Noãn cười như không cười: “Cậu cho rằng tôi nghe không hiểu lời cậu đang nói?”
Hàn Liệt tức khắc biến sắc, lúc này như mới ý thức được điều gì.
“Cậu biết là mình? Cậu đã sớm nhận ra mình?” Giọng nói và thân thể cậu ta hầu như cứng ngắc như nhau.
Tô Noãn vẫn cười nhìn cậu ta: “Cho nên?”
Gương mặt của thiếu nữ trước mắt và gương mặt của cô bé trong trí nhớ vừa như mơ hồ vừa như rõ ràng dần dần dung hợp, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra những năm gần đây tại sao trong lòng luôn có cảm giác không được lấp đầy.
Khó trách, dù lúc trước cậu ta cho rằng Tô Anh chính là Tô Anh bản thân từng gặp khi còn nhỏ nhưng trong lòng vẫn luôn không thể đối xử với cô ấy như trước, luôn khuyết thiếu điều gì đó.
Cậu ta cho rằng bản thân thích cô ấy, nhưng khi trông thấy cô ấy có bạn trai lại không hề có cảm giác không chấp nhận như tưởng tượng, mà ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy chỉ cần cô ấy sống tốt là được.
Nhưng bây giờ cậu ta mới biết được, đó là bởi vì cô ấy không phải là cô.
Linh hồn của cậu ta luôn nhớ kỹ một người khác, cho nên mới không có cảm giác đối với Tô Anh, cho nên cậu ta mới cảm thấy luôn thiếu một thứ, mà hiện tại, thứ trân quý thiếu hụt kia, cậu ta đã tìm được rồi.
Tiến lên một bước, Hàn Liệt tận lực sử dụng thanh âm ôn hòa, không hề lạnh nhạt giống trong dĩ vãng.
“Mình cho rằng cậu ấy là cậu, trước đây… cậu tên là Tô Anh.” Cậu ta vụng về giải thích lý do bản thân không nhận ra cô, nhưng giây tiếp theo, cậu ta đã thấy trên khuôn mặt của thiếu nữ hiện vẻ trào phúng nồng đậm.
“Đó là bởi vì tôi là đứa con gái riêng đáng ghê tởm trong miệng cậu, đến tên của mình cũng chẳng thể làm chủ được.”
Sắc mặt Hàn Liệt trắng bệch, ngón tay không tự chủ nắm chặt hàng rào bên cạnh.
Sân thể dục phía xa truyền đến tiếng hoan hô và khen ngợi náo nhiệt, cậu ta lại cảm thấy tất cả thanh âm đều như cách bản thân rất xa, cậu ta chỉ biết mím chặt môi nhìn cô gái trước mắt, lại phát hiện cô đột nhiên cười khẽ.
“Năm ấy mẹ tôi quá ngốc, cho rằng đặt tên tôi trùng với tên con của người phụ nữ kia thì ông ta cũng sẽ xem tôi là con gái, nhưng sau đó bởi vì tên người ta và tôi trùng nhau, nên là người ba đẻ tôi ra nhưng không muốn chịu trách nhiệm kiên quyết bắt tôi sửa lại tên trên giấy khai sinh.
Tên tôi thay đổi như thế đấy!”
Giọng nói của thiếu nữ thong dong, không hề để tâm nhưng Hàn Liệt biết rõ, từ nhỏ đến lớn không biết cô đã trải qua biết bao lần máu tươi đầm đìa mới luyện được sự thong dong này.
Cậu ta chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đau lòng, hối hận như khoảnh khắc này.
Cô đã sớm xuất hiện ở trước mặt cậu ta nhưng cậu ta lại không hề nhận ra.
Cậu ta không những không cẩn thận bảo vệ cô, còn khiến quan hệ của cô và ba càng thêm căng thẳng.
“Xin lỗi, trước đây mình không hề biết đó là cậu.” Hàn Liệt tiến lên một bước: “Nhưng cậu đừng lo, sau này mình nhất định sẽ chăm sóc…”
Cậu ta chưa kịp nói xong, thiếu nữ đã lui về phía sau một bước tránh né, ánh mắt chán ghét khiến cậu ta đột nhiên im bặt.
Trong lòng bỗng trào lên một dự cảm xấu, Hàn Liệt vội vàng muốn ngăn cản, nhưng đã chẳng kịp nữa rồi, chỉ có thể nghe thiếu nữ cười lạnh nói.
“Không biết? Không biết thì cậu có thể đối xử với một cô gái vô tội như vậy hay sao, có thể sử dụng những thủ đoạn như vậy hay sao, theo đuổi được xong sẽ vứt bỏ, nhục nhã trước mặt mọi người? Hay là như thế vẫn chưa đủ hả giận, muốn tìm vài tên lưu manh đến vũ nhục người ta? Không thì thiết kế chiêu trò khiến người đàn ông là thân nhân duy nhất kia vốn đã chẳng yêu thương gì cho cam nay càng trở nên căm ghét cô ấy?”
Tô Noãn cười lạnh tự thuật.
Cô không cách nào tưởng tượng ra khi nguyên chủ bị Hàn Liệt nhục nhã trước mặt công chúng, sau đấy lại tìm người làm bẩn cô ấy, nguyên chủ sẽ có cảm thụ gì.
Nhất định sẽ hối hận khi còn nhỏ từng giúp đỡ cậu ta, sớm biết rằng sẽ xảy ra những chuyện sau này, lúc trước cô ấy nên trơ mắt nhìn cậu ta trầm cảm tự hủy diệt mình.
Nhìn vẻ chán ghét không hề che dấu trong mắt Tô Noãn, Hàn Liệt cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn, khiến cậu ta khó mà hít thở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...