Mặt Tiêu Liệt hết xanh rồi lại trắng.
Biến thái chết tiệt?
Tiêu Liệt vốn không để ý Đường Hoan đang mặc gì. Dù sao thì từ trước đến nay, anh không phải người có dục vọng cao, cũng chẳng có nhu cầu lớn với phụ nữ nên đương nhiên sẽ không chú ý tới quần áo của Đường Hoan.
Có điều, sau khi nhìn theo ánh mắt của Đường Hoan, thấy được đôi chân dài trắng bóng, cùng quần lót màu lam như ẩn như hiện... Trên mặt Tiêu Liệt xuất hiện một vệt đỏ, tuy rằng rất khó phát hiện.
Anh bình tĩnh, nói ra những lời sắc bén: "Mặc như vậy cũng không thấy có gì hấp dẫn, thật đáng buồn."
Đường Hoan tức đến mức nhảy luôn xuống sàn nhà: "Là tôi không hấp dẫn hay là anh "không được"?"
Cú nhảy này của cô khiến cảnh lấp ló dưới gấu áo hiện lên trong tích tắc, lọt vào đáy mắt Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt chẳng biết mình có bị quỷ ám hay không mà...
Lập tức có phản ứng!!!
Mặt của Tiêu tiên sinh, gần như là bị chính mình đánh sưng[1].
Vì thế, anh không dấu vết nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa là hôn lễ của Lâm Dĩ Nhu, em đi tham dự với tôi."
"Hả?" - Đường Hoan sững sờ, sau đó nhanh chóng cự tuyệt - "Tôi không đi, tôi không đi với anh."
Cô cự tuyệt vô cùng dứt khoát khiến mặt Tiêu Liệt lập tức đen lại.
"Em không đi, chẳng may đến lúc đấy tôi kích động cướp cô dâu... Chuyện kết hôn lần trước, tôi đã thành trò cười trước mặt bao người, chẳng lẽ, tôi sẽ lại trở thành trò cười trước mắt người khác lần nữa?"
Đề cập đến hôn lễ, Tiêu Liệt không tự nhiên chớp chớp mắt: "Chuyện hôn lễ... là tôi khiến em chịu thiệt thòi." - Khó khăn lắm, Tiêu Liệt mới nói thành câu, vốn định xin lỗi nhưng anh không xuống nước nổi.
Đường Hoan lập tức kinh sợ: "Anh anh anh... Vậy mà anh lại thừa nhận sai lầm của mình! Chắc chắn là anh có âm mưu gì với tôi rồi! Có phải anh định đưa tôi đến hôn lễ, sau đó thần không biết, quỷ không hay mang Lâm Dĩ Nhu rời khỏi, để tôi lại thay Lâm Dĩ Nhu kết hôn với Trình Ánh đúng không?"
Nói xong câu kia, Tiêu Liệt vốn cực kỳ mất tự nhiên nhưng sau khi nghe những lời suy diễn của Đường Hoan, anh như bị dội một chậu nước đá, lạnh thấu tim.
"Trong đầu em toàn nước thôi à?" - Tiêu Liệt gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ chết tiệt này, chỉ số thông minh không cao mà tưởng tượng lại rất phong phú!
Đường Hoan bĩu bĩu môi: "Kể cả không như tôi tưởng tượng thì tôi cũng không đi. Anh cũng nghe thấy rồi đấy, mẹ của Lâm Dĩ Nhu không cho tôi đi, sợ tôi đem theo sát thần tới."
Tiêu Liệt nhịn không được, tức đến mức bật cười: "Mẹ của Lâm Dĩ Nhu chẳng lẽ không phải mẹ của em?"
Đường Hoan cúi đầu, ngón tay vò vò gấu áo sơ mi, không nói lời nào.
Nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, mẹ Lâm chẳng chút quan tâm tới cô, Tiêu Liệt nhíu nhíu mày, buột miệng nói: "Bà ta là cái thá gì. Em lấy danh nghĩa Tiêu thái thái tham gia hôn lễ, bà ta có tư cách gì để trách em."
"Vậy anh cam đoan với tôi không được cướp cô dâu."
Nếu Tiêu Liệt không gây rối, Đường Hoan cũng rất sẵn lòng đi chào hỏi khí vận chi tử Trình Ánh và nữ chính Lâm Dĩ Nhu. Trong cốt truyện, phải hai năm nữa Trình Ánh mới vô ý ngoại tình, nhưng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, gặp trước vẫn tốt hơn.
Tiêu Liệt nghiến răng ken két: "Ai nói cho em là tôi muốn cướp cô dâu?"
Trước tới nay, đàn ông tranh đấu đều phải lập mưu rồi mới hành động, kích động đi cướp dâu, quả thật là việc ngu xuẩn!
[1] tự vả mặt: tương đương với câu "tự đái vào chân mình" của giới trẻ Việt Nam. Ở đây, Tiêu Liệt vừa nói Đường Hoan không có sức hút, vậy mà ngay sau đó đã có phản ứng với cô -> anh tự vả mặt mình:)))
-----------
Vì Tiêu Liệt đã dần thay đổi thái độ với Đường Hoan nên Diệp mỗ cũng sửa cách xưng hô của anh luôn. Diệp mỗ có một niềm đam mê khó diễn tả với xưng hô "Tôi-em".
Hôm nay mát trời, đăng thêm hai chương, nhất "bạn nào đó" nhé:v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...