Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Trong phòng vô cùng an tĩnh.

Tiêu Liệt lẳng lặng nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trên sàn nhà, bỗng dưng sinh ra ý nghĩ, nếu ngày tháng cứ tiếp tục như vậy cũng không khó chịu như đã tưởng tượng.

Thật là một suy nghĩ kỳ quái!

Tiêu Liệt nhíu chặt mày, nhanh chóng xóa suy nghĩ vớ vẩn này ra khỏi đầu.

Mát xa xong, Đường Hoan lau khô chân cho Tiêu Liệt, sau đó đứng phắt lên. Bởi vì tốc độ đứng dậy quá nhanh nên trước mắt Đường Hoan lập tức tối sầm...

"A......"

Tiêu Liệt khẽ kêu một tiếng. Cho dù là ai thì khi đang ngồi tử tế mà đột ngột có người ngã vào lòng mình, hơn nữa còn ngồi lên đùi mình, đè vào nơi "khó có thể miêu tả", đều sẽ cảm thấy lúng túng.

Hương thơm của phụ nữ không ngừng tràn vào trong mũi.

Tiêu Liệt vừa bực vừa thẹn, định đẩy người đang ngồi trong lòng mình ra nhưng lại nghĩ tới chiều cao của giường so với sàn nhà không hề thấp, nếu đẩy cô xuống ngã xuống, chẳng biết có xảy ra vấn đề gì không.


Có lẽ, Tiêu Liệt cũng chưa ý thức được, thái độ của anh đã mềm dịu hơn trước, và anh cũng đã bất giác suy nghĩ cho người phụ nữ khiến anh "chán ghét" này.

Cũng may, Đường Hoan không ngồi trong lòng Tiêu Liệt quá lâu.

Do tụt huyết áp nên mặt mũi cô mới tối sầm lại như vậy, sau khi đỡ hơn, cô vội vàng nhảy ra khỏi người Tiêu Liệt, tránh sang một bên.

Tiêu Liệt còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trong lòng mình trống rỗng, động tác của Đường Hoan nhanh đến nỗi khiến anh bỗng nhiên cảm thấy mình như bị ghét bỏ vậy.

Lập tức, Tiêu Liệt quỷ súc có chút không vui.

Đường Hoan:......

Cái gì Đường Hoan cũng không cảm nhận được, cô cũng chưa nhận ra Tiêu Liệt không vui, tâm tư yếu ớt và mẫn cảm của đàn ông, cô chẳng có cách nào để lĩnh hội[1]. Cô vội vàng tránh đi như vậy là vì lo lắng... không cẩn thận đập hỏng đùi Tiêu Liệt mà thôi.

[1]lĩnh hội: tiếp thu và hiểu thấu đáo.

*


* *

Thời gian từng ngày từng ngày trôi đi, Đường Hoan luôn chậm rãi đột phá độ thẹn của Tiêu Liệt.

Ban đầu, người đàn ông này cực kỳ táo bạo, sau khi Đường Hoan chăm chỉ nói chuyện và ăn vạ thì anh bắt đầu quen với sự tồn tại của cô, quen với việc hàng ngày cô sẽ rót đủ các loại canh gà vào tai mình[2], cũng quen với việc mỗi ngày cô đều lắc lư trước mặt anh.

Quan trọng nhất là anh cũng đã quen với việc bị cô làm cho tức đến mức nổi trận lôi đình!

[2]rót canh gà: tâm sự an ủi tinh thần, truyền động lực, cảm hứng; đây là ngôn ngữ mạng.

"Từ khi Tiêu Hải tiến vào hội đồng quản trị, những người được ngài đề bạt gần như đều đã bị chèn ép, phần đông những người đó vẫn tin ngài sẽ quay về chủ trì đại cục nên đều cắn môi nhịn xuống, giữ chức vụ ở các cơ sở, chờ ngài về."

Tiêu Hải là thằng con riêng được Tiêu Kim Trung nâng đỡ.

Tiêu Liệt ngông cuồng tất nhiên là vì anh có bản lĩnh để ngông cuồng. Mặc dù đã bị đá ra khỏi hội đồng quản trị của Tiêu gia nhưng trong công ty vẫn có vô số người tin tưởng và ngưỡng mộ anh. Lúc này, người đang báo cáo công tác cho anh chính là thư ký "cũ" của anh, Lý Hàng.

Người có năng lực, bất kể lúc nào cũng đều có thể Đông Sơn tái khởi[3], Tiêu Liệt chính là một trong số đó. Không có Tiêu gia cũng chẳng sao, chỉ cần anh khôi phục ý chí chiến đấu, với thủ đoạn của anh, hoàn toàn có thể tạo ra một Tiêu gia khác!

[3] Đông Sơn tái khởi hay Đông Sơn phục khởi: chỉ việc tạo dựng lại sự nghiệp, danh tiếng sau khi đã thất bại.

Sau khi báo cáo xong, nhớ tới người phụ nữ có thể gây ảnh hưởng cho boss, thư ký Lý lưỡng lự không biết nên nói ra sự việc mà mình tìm hiểu được hay không...

"Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư......" - Thư ký Lý ấp úng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui