Đường Hoan phát hiện, trong mạt thế, làm một xác sống cũng chẳng có gì là không tốt, hơn nữa, nếu được làm một xác sống có dị năng thì lại càng thoải mái hơn nhiều. Muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy!
Sau khi rời khỏi Lăng Trầm, cô quả thật đã tìm được một khoảng trời rộng lớn hơn.
Khi bực bội, cô có thể đánh những cái xác sống khác. Lúc cao hứng, cô sẽ giả vờ làm một cái xác sống bình thường, trà trộn vào đàn xác sống, du đãng theo chúng nó.
Điều duy nhất khiến cô không vui chính là khi rời đi, cô đã quá vội vã nên quên mang theo ba lô, giờ không có kẹo mút để ăn, cũng chẳng có váy hoa để thay đổi. Việc này thật sự khiến một nữ xác sống có tiêu chuẩn sinh hoạt cao phải phát điên.
Từ trước đến nay, hệ thống rác rưởi chưa từng làm việc gì tốt, nhưng, trong thế giới này, nó lại làm được một việc tử tế đó là mở bàn tay vàng cho Đường Hoan, thăng cấp cho cô, so với những cái xác sống khác, tốc độ lên cấp của cô nhanh hơn nhiều.
Chính vì vậy, Đường Hoan trở thành đại ca trong đàn xác sống gần căn cứ.
Đúng thế, Đường Hoan không hề đi quá xa căn cứ. Tuy rằng lúc vừa nổi điên, cô luôn miệng nói không làm nhiệm vụ nữa nhưng thật ra trong đầu cô vẫn còn sót lại một tia lý trí, cô không thật sự hành động quá mức quyết liệt. Dù sao thì cô tới thế giới này cũng là vì làm nhiệm vụ.
Rời xa căn cứ chẳng thà nhờ ai đó bắn một phát nát đầu còn hơn, chết sớm, siêu sinh sớm luôn cho rồi.
Đường Hoan cũng thật ác. Vì cô là xác sống cấp cao nhất trong đàn xác sống nên mặc dù chẳng có việc gì, cô cũng triệu tập tất cả xác sống lại rồi đi một vòng qua những nơi không xa căn cứ, vừa đủ để cảnh vệ của căn cứ nhìn thấy, khiến họ sợ tới mức kinh hồn bạt vía.
Thế nhưng, cô không hề cho đám xác sống tấn công. Cô chỉ muốn đi dạo mà thôi.
Đúng, cô là một nữ xác sống tâm lý không bình thường.
*
* *
Sáng ngủ dậy, Thẩm Lương Chi phát hiện Lăng Trầm không còn ngồi ở ghế sô pha nữa. Y tưởng rằng anh không chịu nổi nên về phòng ngủ, nhưng đợi đến trưa cũng chẳng thấy anh xuống ăn cơm, lúc này y mới cảm thấy không thích hợp, vì thế, y mở cửa phòng anh ra…
Ơ, đậu móe!
Người đâu?
Chẳng biết Lăng Trầm đã đi đâu từ bao giờ.
Thẩm Lương Chi cảm thấy khả năng Lăng Trầm đi tìm Lăng Thần Hoan là rất cao.
Bạn học Thẩm Lương Chi đoán quả không sai.
Mang theo thuốc, Lăng Trầm trực tiếp ra khỏi căn cứ. Anh mặc một bộ đồ theo phong cách thời Đường, thong thả bước đi cứ như đang tản bộ trên sân vắng vậy.
Đi được một đoạn, anh sẽ dừng lại một lát, có vẻ như anh đang phân biệt mùi của Đương Hoan. Người có mùi hương của người, xác sống có mùi của xác sống.
Lăng Trầm đã sử dụng thuốc truy tung lên người Đường Hoan từ sớm. Anh là người có tâm tư cẩn thận, kín đáo, những thứ gì thuộc về anh, anh sẽ đánh dấu ngay từ đầu.
Ban đầu, việc phân biệt phương hướng cực kỳ thuận lợi, nhưng càng về sau càng khó tìm ra hướng đi chính xác của cô bởi vì cô đã ở bên cạnh xác sống nhiều ngày.
Lăng Trầm đi vào rừng, bước thấp bước cao, giày anh dính đầy bùn đất. Từ khi mạt thế buông xuống tới giờ, anh chưa từng rơi vào trường hợp chật vật như vậy.
Trong tình cảm, Lăng Trầm là người cực kỳ lương bạc, cũng cực kỳ trì trộn. Ưu điểm duy nhất của anh chính là một khi đã chấp nhận việc gì thì tuyệt đối không buông tay một cách dễ dàng, chẳng sợ thứ anh chấp nhận là một con thú cưng thì anh cũng sẽ không tùy tiện đổi con khác.
Có lẽ những người có EQ thấp thường dùng những phương pháp cố chấp, bướng bỉnh để bảo vệ thứ thuộc về mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...