“Miệng nói không thích người ta nhưng cơ thể lại rất thành thật nha! Bạn học Lương Chi!”
Thẩm Lương Chi cảm thấy mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, cuối cùng, y dứt khoát buông xuôi.
Được rồi, các cậu thích nói gì thì nói, tôi không nói nữa!
Một đám cầm thú không biết đồng cảm!
Lúc ấy, y cũng chỉ muốn kêu ca một chút nên mới nói chuyện này cho họ, cuối cùng, bọn họ lại rải muối lên miệng vết thương của y!
Đường Hoan hơi ngơ ngác.
Ấy thế mà tôi với anh lại có mối liên hệ sâu xa như vậy cơ à?
Quả thật quá khó tin!
Khuôn mặt xác sống xấu xí của Đường Hoan thể hiện một cách chói lọi những điều trên.
Thẩm Lương Chi đột nhiên cảm thấy cực kỳ hoảng: “......”
Cô đừng có mơ tưởng, tôi sẽ không đồng ý loại chuyện ép duyên bi thảm này đâu.
Thẩm Lương Chi còn chưa kịp nói ra miệng thì đã thấy nữ xác sống xấu xí cực kỳ có “tính người”, lắc lắc đầu, trông có vẻ vô cùng tiếc hận.
Như thể cô đang thương tiếc: “Ấy vậy mà một người đàn ông tốt như anh lại bị tôi đạp hư!”
Thẩm Lương Chi nghẹn cứng họng: “......”
Y có thể nói gì?
Y còn có thể nói gì?
Áo choàng đen quá rộng so với người Đường Hoan, cô mặc nó vào mà cứ như bị chùm một cái bao tải kín từ đầu đến chân vậy.
“Cô đừng nhúc nhích, để tôi khâu thêm vài mũi nữa.”
Cầm kim chỉ trong tay, Thẩm Lương Chi khâu áo choàng trên người Đường Hoan. Nhìn qua, hình ảnh của hai người cũng khá hài hòa.
Nữ xác sống xấu xí và tên ngạo kiều[1] hay lảm nhảm.
Thành viên của đội cảm khái, nếu Đường Hoan không phải xác sống thì cô và Thẩm Lương Chi cũng rất xứng đôi.
[1]ngạo kiều: từ này bắt nguồn từ từ “tsundere” của A/M Nhật Bản, Tsundere chỉ những người có hành động, vẻ ngoài ương ngạnh, kiêu ngạo, mạnh mẽ, mưa nắng thất thương nhưng nội tâm lại giàu tình cảm, có chút yếu đuối, thậm chí họ còn dùng những lời nói mang chút cay nghiệt để thể hiện sự quan tâm,... Hôm trước có người hỏi Diệp mỗ nghĩa từ này nên Diệp mỗ quyết định chú thích lại. ^^
Ra khỏi phòng, nhìn thấy hình ảnh của Thẩm Lương Chi và Đường Hoan, Lăng Trầm không hề lên tiếng, chỉ là, chờ đến khi Thẩm Lương Chi khâu xong mũi kim cuối cùng, anh vẫy vẫy tay với Đường Hoan: “Hoan Hoan, lại đây.”
Đường Hoan lập tức kêu khò khè, nhào về phía anh.
“Nếu tất cả chuẩn bị xong hết rồi thì xuất phát, đi thu thập vật tư thôi.” - Lăng Trầm nhìn mọi người một lượt, sau khi nhận được đáp án khẳng định của thành viên trong đội, anh dẫn đầu, bước ra ngoài.
Mặc áo choàng đen, Đường Hoan tung tăng nhảy nhót theo sau.
Đội của Lăng Trầm và đội dị năng giả của căn cứ vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, hai đội không định kiếm vật tư ở cùng một chỗ, dù sao thì thân phận của Đường Hoan cũng đặc thù, không nên để quá nhiều người biết.
Địa điểm thu thập vật tư là ở một thành phố khác. Khi xe tiến vào thành phố đó, không biết vì sao, Đường Hoan lại cảm thấy ngột ngạt một cách khó diễn tả.
Thành phố yên tĩnh đến đáng sợ, khiến người ta cảm thấy như bên trong đang ẩn chứa thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.
Càng đi gần trung tâm, Đường Hoan càng bất an. Cô không ngừng di chuyển trên xe như thể người bị tăng động.
“Sao thế?” - Lăng Trầm hỏi.
Đường Hoan táo bạo hất bàn tay đang đặt trên đầu mình xuống, sự nóng nảy của cô rất bất thường.
Lăng Trầm và Thẩm Lương Chi liếc nhìn nhau,
Không đúng!
Hành động của cô thật sự không bình thường!
Thường ngày, dù tâm tình không tốt thì nữ xác sống bạo lực này cũng không phát giận với Lăng Trầm. Nhưng hiện tại, có vẻ như cô không khống chế được bản thân mình.
[ Lát nữa gặp vài thứ, cô không đánh lại đâu nên đừng cố đối đầu. Tìm cơ hội, mang boss phản diện chạy trốn, hiểu không?]- Hệ thống rác rưởi đột ngột xuất hiện, dặn dò Đường Hoan.
Trước giờ, hệ thống rác rưởi luôn là một cái hệ thống không mở cửa sau, nhưng chuyện này liên quan tới an nguy của boss phản diện nên nó vẫn báo trước một lúc cho ký chủ rác rưởi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...