Vì thế, sau khi được báo cáo, người đứng đầu căn cứ vội vàng ra tiếp. Dù sao thì nơi này cũng chỉ là một căn cứ nhỏ mà thôi, nếu có được tám dị năng giả thì chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống!
Người đứng đầu căn cứ tên là Uông Dương. Ban đầu, hắn cũng chỉ là một đội trưởng của một đội người sống sót. Sau khi đi qua thành phố này, phát hiện bên trong thành phố có rất nhiều vật tư, hơn nữa, người sống cũng rất nhiều, hắn mới quả quyết dựng trại đóng quân tại đây, thành lập một căn cứ nhỏ.
Uông Dương cũng có thể coi là trải đời. Nhìn thấy Thẩm Lương Chi, hắn lập tức thầm đánh giá người trẻ tuổi trước mắt.
Nhìn da thịt mịn màng, hẳn là trước nay chưa từng ăn khổ. Từ trên xuống dưới sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, cho nên mặc dù là trong mạt thế, cuộc sống của y cũng khá ổn. Nếu không có chút bản lĩnh thì chẳng có chuyện mạt thế tới lâu như vậy rồi mà vẫn gọn gàng ngăn nắp.
“Lên xe nói chuyện.” - Lời ít ý nhiều, Thẩm Lương Chi nói.
Sau khi lên xe, Uông Dương mới phát hiện trên xe có một người đàn ông trẻ tuổi còn nổi bật hơn so với thẩm Lương Chi, thong dong trấn định, biểu cảm nhàn nhạt, ngồi bên cạnh là….
Người?
Không đúng, là xác sống!
Uông Dương lập tức biến sắc.
Trong một tích tắc, thậm chí hắn còn cho rằng đối phương mơ tưởng căn cứ nên mới dụ hắn lên xe để giết người diệt khẩu, nhưng, rất nhanh sau đó, hắn tự đánh nát ý nghĩ nực cười này, bởi vì người đàn ông trẻ tuổi trên xe thật sự quá bình tĩnh, nếu muốn ra tay với hắn thì sẽ chẳng thể hiện ra sự ưu nhã, mang theo chút lười biếng như vậy. Hơn nữa, với khí tràng này, đối phương tuyệt không phải người tầm thường, chắc chắn sẽ chẳng để mắt một cái căn cứ như căn cứ của hắn.
Cạnh anh là một nữ xác sống bị còng tay, đôi mắt lờ đờ, không chút ánh sáng. Cô cực kỳ yên tĩnh, cứ như một con thú cưng nhỏ được nuôi dưỡng vậy.
“Thủ lĩnh Uông, mời anh ra đây là vì đội chúng tôi ngoài dị năng giả thì còn cần phải mang vào căn cứ một xác sống.”
Không chút do dự, Uông Dương lắc đầu.
“Không được, không thể mang xác sống vào căn cứ! Chẳng may xác sống cắn người, toàn bộ căn cứ sẽ thành địa ngục.”
“Nếu tôi có thể khiến nữ xác sống này không cắn người thì sao?”
“Làm gì có chuyện xác sống không cắn người cơ chứ?” - Uông Dương cương quyết phản bác.
“Thủ lĩnh Uông nói quá dứt khoát rồi, chẳng lẽ anh cho rằng mạt thế vẫn cứ kéo dài như vậy mãi ư?” - Lăng Trầm nhàn nhạt nói - “Tôi đem nữ xác sống này theo bởi vì đây là thứ để tôi làm thí nghiệm, tôi là học sinh của giáo sư Mạc. Lúc này, giáo sư Mạc đang ở thủ đô nghiên cứu xác sống, tôi cũng đang nghiên cứu, hiện tại đã nghiên cứu ra được phần nào, tôi chỉ mượn đường tới thủ đô mà thôi.”
Giáo sư Mạc!
Thời đại hiện nay, y học cực kỳ phát triển. Có thể nói giáo sư Mạc là người đi đầu trong giới y học. Cả nước không ai không biết giáo sư Mạc bởi vì nhiều năm qua, ông là người duy nhất trong nước đạt được giải thưởng lớn về y học quốc tế! Hơn nữa, ở nước ngoài, trình độ y học của giáo sư Mạc cũng được người ta tôn sùng.
Từ khi mạt thế buông xuống, gần như toàn bộ các căn cứ lớn đều kiễng chân chờ mong giáo sư Mạc sớm nghiên cứu ra thuốc khắc chế virus xác
Người trẻ tuổi trước mắt tự xưng là học trò của giáo sư mạc, Uông Dương có hơi nghi ngờ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...