Trân Bảo Các.
Đứng trong sương phòng, nghe vài vị thiên kim tiểu thư ba hoa khoác lác, Đường Hoan bất giác nhíu mày.
Ngay sau đó, cô đẩy cửa, bước ra ngoài.
“Ngươi vừa nói gì? Nói lại lần nữa!”
Đường Hoan dựa vào cửa, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt cứ như không để ý nhưng lại khiến người ta sinh ra chút áp lực.
Gần đây, vì tinh thần bất ổn nên tính tình Đường Hoan trở nên nóng nảy hơn bình thường. Hôm nay, cô ra ngoài giải sầu, thuận tiện tới Trân Bảo Các xem có loại trang sức nào vừa mắt thì mua về dùng làm của hồi môn, không ngờ, trang sức hợp ý thì chưa thấy mà đã ăn đầy một bụng tức vì nghe được người ta đàm luận vớ vẩn.
“Ta vừa nói gì có liên quan tới ngươi không? Sao, đẩy cửa bước ra bênh vực kẻ yếu ư?”
Vị thiên kim tiểu thư này không phải khuê các nhà hào môn nên cũng chưa từng gặp quận chúa Bình An nổi tiếng gần xa.
“Chẳng qua ta chỉ thuận miệng nói tên đô đốc Cẩm Y Vệ kia hãm hại trung lương, giết người không gớm tay, chẳng khác nào Diêm Vương thôi, chẳng lẽ ta nói sai à? Ngươi kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ có ý tứ với tên đô đốc mặt lạnh kia? Đáng tiếng, người ta đã có vị hôn thê rồi. Một tên đao phủ giết người không ghê tay, một cô Quận chúa kiêu căng hống hách, quả là trời sinh một cặp!”
Vừa chạy vội tới, suýt nữa thì chưởng quầy ngất xỉu tại chỗ.
Ông đang định bước lên khuyên bảo vị tiểu thư kia thì đã nghe thấy Đường Hoan lạnh lùng sai bảo tôi tớ: “Vả miệng.”
Đối phương còn chưa kịp phản ứng, hạ nhân phủ Thụy Vương đã tát mạnh lên mặt cô ta một cái, sau đó lui về.
Cô tiểu thư kia sững sờ, sau đó, hốc mắt đỏ lên: “Dựa vào cái gì mà ngươi dám đánh ta?”
Chưởng quầy mang ghế dựa tới, Đường Hoan ung dung, thong thả ngồi xuống.
“Dựa vào ta chính là cô Quận Chúa Bình An kiêu căng hống hách.”
Người vào tiệm xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều. Bình thường, xảy ra những chuyện thế này, nếu chỉ có một hai người muốn xem trò thì có lẽ họ sẽ kiêng dè, không dám tiến vào, nhưng, biết sao được, người thích hóng trò hay quá nhiều, pháp không trách chúng[1], nhiều người tới xem như vậy, chẳng lẽ một cô Quận chúa Bình An có thể giết chết tất cả ư?
“Ngươi chưa từng kết giao với ta đã nói ta kiêu căng, hống hách. Nếu ta không làm việc hống hách thật thì chẳng khác nào khiến ngươi mang danh bôi nhọ người khác, đúng không?”
Hệ thống: [……] Quả nhiên nó không nhìn lầm, chỉ cần tâm tình không tốt, sức chiến đấu của ký chủ rác rưởi sẽ lập tức tăng cao.
Cho nên, nó quyết định co đầu rụt cổ xem cô diễn, tránh cho không cẩn thận bị “lửa” bén vào người.
[1]pháp không trách chúng(法不责众): pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng phạm một tội. Cụ thể hơn, khi một quần thể cùng làm một việc gì đó, cho dù hành động ấy có chứa yếu tố vi phạm pháp luật, thì nhà nước cũng sẽ khó dùng pháp luật trừng trị.
“Giết người không ghê tay, đao phủ, hãm hại trung lương?”
Trước mặt mọi người, Đường Hoan không nhanh không chậm nhắc lại những từ này. Đây là những từ mấu chốt vừa được vị tiểu thư kia cao giọng phun ra.
“Xuất thân là thứ tử, vốn là ‘cái thứ’ không lên nổi mặt bàn, một khi có quyền thế tất sẽ hành động thất thường.”
“Cái loại thô kệch hãm hại trung lương, sớm muộn gì cũng bị trời phạt. Thiên Đạo tuần hoàn, anh ta hại nhiều người rơi vào cảnh nhà nát cửa tan như vậy thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng.”
“…”
Vừa rồi còn vài vị thiên kim khác cũng chọn trang sức cùng vị tiểu thư kia.
Vì thể hiện mình can đảm, không giống người nên một số kẻ cứ thích bàn luận vài câu về chuyện triều chính trước mặt những người phụ nữ trong nội viện, người không bị triều đình chú ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...