Được Hoàng Đế triệu kiến, Hiên Viên Võ lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Khi đã mất tiên cơ thì việc gì cũng chẳng thể che giấu nữa, nếu không sẽ biến thành một tên hề nhảy nhót, bị người chê cười.
“Ồ, khanh nói xem, mình có tội gì?”
Hoàng Đế không nhanh không chậm lên tiếng, cứ như ông ta chưa từng biết bất cứ tin tức gì từ Thái tử.
“Thần có tội, sau khi biết được một chuyện không lập tức bẩm báo, ngược lại còn do dự, tới tận bây giờ mới tới bẩm tấu.”
Từ khi Hiên Viên Võ bước vào, Hoàng Đế vẫn luôn nhíu mày, ánh mắt mang theo sát khí nhàn nhạt, đến tận khi anh nói vậy, ấn đường ông ta mới giãn ra.
Việc Thụy Vương mưu phản, Hoàng Đế đã được Thái tử bẩm báo từ trước, nhưng, nghe việc này từ miệng thần tử mà mình coi trọng lại là chuyện khác.
“Sau khi biết việc này, thần có lòng riêng mà do dự, đây là bất trung với bệ hạ! Vi thần vô cùng hổ thẹn, khẩn cầu bệ hạ cách chức đô đốc Cẩm Y Vệ của vi thần.”
Thần tử trẻ tuổi thể hiện sự trung thành, tận tâm, giọng nói hùng hồn, tuy rằng Hoàng Đế không để lộ bất cứ điều gì ra mặt nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Có do dự mới là một người có máu thịt. Sau khi do dự vẫn kiên định làm người trung quân ái quốc mới là một vị trung thần.
“Sinh vật” mang tên Đế Vương vẫn luôn mâu thuẫn như vậy. Vừa muốn thần tử trở thành thanh đao sắc bén trong tay mình, lại lo lắng nếu thần tử không từ thủ đoạn để tranh công, sớm muộn cũng sẽ cắn ngược lại mình.
Cố Sơn Vân cực kỳ vừa lòng với Hiên Viên Võ. Nhưng, ông ta không muốn thể hiện việc này quá mức rõ ràng. Vì vậy, sau một lúc trầm ngâm, ông ta mới nhàn nhạt lên tiếng: “Ái khanh đứng lên đi.”
Hiên viên Võ vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, sau đó, anh dập mạnh đầu vài cái: “Vi thần không dám đứng lên, vi thần muốn cầu xin một chuyện!”
Khá hứng thú, Cố Sơn Vân nhướng mày: “Ồ, khanh muốn xin chuyện gì?”
“Mưu phản là việc Thụy Vương làm một mình, Quận chúa Bình An không biết gì hết, chuyện cá nhân không dính líu tới người nhà, khẩn cầu bệ hạ tha cho Quận chúa!”
“Võ nguyện ý từ bỏ chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ, mang Quận chúa lui về ở ẩn nơi núi rừng! Bệ hạ cũng biết, từ trước đến nay, Quận chúa là một người yếu ớt, mảnh mai, sẽ không gây ra nổi sóng gió gì! Thỉnh bệ hạ khai ân!”
Hiên Viên Võ đang đánh cược.
Nếu Quận chúa Bình an thật sự là con gái ruột của đương kim Thánh Thượng, lại được ông ta yêu chiều thì việc Thụy Vương làm, có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới cô.
Hiên Viên Võ đã thầm quyết định, mặc kệ cô có phải người trọng sinh hay không, mặc kệ cô có mục đích gì, chỉ cần Hiên Viên gia có thể tránh khỏi kiếp này, Thụy Vương bị hạ bệ thì tất cả ân oán năm xưa đều được xóa bỏ!
Anh sẽ tính tất cả lên đầu Thụy Vương, không truy cứu bất cứ chuyện gì liên quan tới cô nữa.
Đây là quyết định của anh sau bao ngày đắn đo.
“Từ trước đến giờ, Bình An là người đơn thuần, tất nhiên việc này không liên quan đến con bé. Trẫm coi con bé như con gái ruột, sao có thể để con bé bị tai bay vạ gió.”
Không biết vì sao, Hiên Viên Võ thật sự rất muốn cười.
Có lẽ, anh muốn cười sự dối trá của mình, cũng có thể anh muốn cười sự dối trá của Hoàng Đế.
Cái gì mà coi con bé như con gái ruột, chẳng qua, cô thật sự mang thiên kim chi khu[1] mà thôi. Nếu là nhà khác định mưu phản, từ trên xuống dưới, nào có người thoát khỏi tai ương cơ chứ.
[1]thiên kim chi khu: có thân thể đáng giá vạn kim → ý chỉ người có thân phận cao quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...