Giờ đô đốc cũng đã gần ba mươi lại chẳng hề có lấy một cô thiếp thất, thông phòng nào, chờ cưới Quận chúa Bình An về nhà mới được khai trai, cũng thật uất ức.
Có điều, ai bảo Quận chúa Bình An có thân phận cao quý cơ chứ!
Nếu quận chúa coi trọng y, đừng nói là “nghẹn” gần ba mươi năm, kể cả hết đời không được “đụng vào”, y cũng cam tâm tình nguyện. Cưới được Quận chúa Bình An, một bước lên mây nào còn là chuyện khó khăn nữa.
Hiên Viên Võ ừ một tiếng, tỏ vẻ túi thơm này đúng là do Đường Hoan thêu.
Phó đô đốc nhanh chóng nịnh nọt: “Quận chúa quả là một người huệ chất lan tâm[1], khuê tú nhà bình thường chỉ biết thêu uyên ương, mẫu đơn, đồ quận chúa thêu chẳng hề tầm thường giống bọn họ chút nào, thật sự khiến người ta phải cảm thấy kinh diễm.”
Hiên Viên Võ nhớ lại cảnh tượng Đường Hoan đưa túi thơm ra trước mặt anh, mười ngón tay đều bọc vải trắng. Cô nói mình đang học thêu thùa, muốn thêu một bộ chăn nhưng vì năng khiếu không cao nên đành từ bỏ, chỉ có thể cố thêu ra một chiếc túi thơm cho anh.
—— “Đây là hình gì?”
—— “Uyên Ương đó! Chàng không nhìn ra à? Ta thêu sống động như thật mà chàng lại không nhận ra?”
Hiên Viên Võ lạnh lùng nhìn phó đô đốc. Tên mắt mù, ngay cả uyên ương cũng không nhìn ra mà còn dám nói đồ cô thêu khác với mọi người.
Phó đô đốc lập tức im bặt. Không biết mình đã nói sai điều gì nên y chỉ có thể cẩn thận làm việc, không dám nhiều lời nữa.
Tiểu công tử phủ Hứa Quốc công đúng là tên năm xưa đã xông vào hoa viên, đánh Hiên Viên Võ một trận, khiến anh trọng sinh.
Đời trước, Hứa Quốc công là “cánh tay” đầu tiên của phủ Thụy Vương.
Đời này, không để Hứa Quốc công leo lên thuyền của Thụy Vương, Hiên Viên Võ đã tìm lý do bắt Hứa Quốc công vào ngục.
Tiểu công tử phủ Hứa Quốc công bị lôi ra từ trong lao, trói vào cột và bị đánh đến mức gào khóc, Hiên Viên Võ lại ngồi thả hồn trên chiếc ghế khắc hoa.
Phủ Thành Viễn Bá.
Phủ Tây Bắc Đại tướng quân.
Phủ Hứa Quốc công.
Thượng thư Hộ Bộ.
Những kẻ có thể tiêu diệt, anh đều đã từng bước tiêu diệt, một số kẻ không bị xét nhà diệt tộc thì cũng bị minh thăng ám biếm[2]. Nhổ đi những “cánh chim” này, kẻ tiếp theo anh động thủ chính là…
Đầu sỏ - phủ Thụy Vương.
[1]huệ chất lan tâm: mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lam → cao nhã thanh khiết
[2]minh thăng ám biếm: nhìn thì có vẻ như thăng chức nhưng thực tế lại là bị hạ quyền lực xuống.
*
* *
Phủ Hứa Quốc công rơi vào kết cục cả nhà bị trảm, Hiên Viên Võ đích thân giám sát quá trình tiến hành hình phạt.
Phủ Quốc công có rất nhiều người, sau khi trảm xong, máu tươi gần như là phủ kín toàn bộ ngọ môn.
Trước giờ, dân chúng rất thích xem náo nhiệt nhưng năm nay, người chết ở ngọ môn lần sau lại nhiều hơn lần trước, máu tươi càng lúc càng nhuộm đỏ, dần dần, chẳng còn ai dám tới xem náo nhiệt nữa.
Sau khi hành hình, Hiên Viên Võ đạp đôi giày đen thêu mây đi qua máu tươi, vạt áo cá chuồn anh mặc thấm đẫm chất lỏng màu đỏ, tanh nồng, trông càng thêm sậm màu hơn.
Hiên Viên Võ tiến thẳng tới phủ Thụy Vương.
Bước vào trong phủ, anh đi tới đâu thì vạt áo sẽ vẽ ra những vệt máu đỏ tươi đến đó. Người đàn ông vốn đã cao lớn uy mãnh, nay lại càng giống một vị Sát Thần.
Dựa theo thường lệ, Hiên Viên Võ tới thư phòng bái kiến Thụy Vương.
Kết quả, anh vừa vào thư phòng, Thụy Vương đã ném nghiên mực, nện thẳng vào ngực anh, nước mực nhanh chóng loan ra quan phục.
“Cậu lên làm đô đốc Cẩm Y Vệ chỉ để hãm hại trung lương như vậy hả?” - Thụy Vương quát lớn, ông gần như là rít gào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...