Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Biết đầu óc Hiên Viên Võ không hề nghĩ được cong cong vẹo vẹo, Thái tử chẳng thèm so đo với anh, dù sao thì đạt được mục đích mới là điều quan trọng nhất.

Gã đợi nhiều năm như vậy, chịu đựng Cố Nhược Hoan nhảy nhót trước mặt mình nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được Hiên Viên Võ lên làm đô đốc Cẩm Y Vệ.

Điều này đồng nghĩa với việc, kế hoạch báo thù của gã sắp bắt đầu được rồi.

Nhưng, giờ phút này, cả Hoàng Đế và Thái tử đều không biết, một người dù ngu trung đến đâu, khi bị kích thích quá mãnh liệt, sự trung thành của người đó cũng sẽ thay đổi.

Huống hồ đời trước, kẻ tru di cửu tộc, lấy đi ba ngàn mạng người của Hiên Viên gia không chỉ có phủ Thụy Vương….

Đương Kim Thiên Tử mới thật sự là người cầm đao.

Mặc bộ đồ có họa tiết cá chuồn thêu chìm, hông đeo bảo kiếm sắc nhọn, sau khi ra khỏi cung, Hiên Viên Võ đi thẳng tới phủ Thụy Vương.

Tuy Thụy Vương vẫn luôn gọi Hiên Viên Võ là tên ngốc nhưng trên thực tế, ông đã chấp nhận người con rể tương lai này rồi.

Đừng nói ông quá thực dụng, dù sao thì gả con gái cho một tên ngốc, là ai cũng không thể chấp nhận được. Nay, tên ngốc kia có thể lên làm đô đốc Cẩm Y Vệ, đương nhiên thái độ của ông sẽ thay đổi rồi.

Thế nhưng, thầm chấp nhận là một chuyện, ngoài miệng nói gì lại là chuyện khác.


“Khoác lên bộ đồ này trông cũng có vẻ giống người ra phết.”- Thụy Vương ngạo kiều mà bắt bẻ.

“Ta hỏi cậu, hiện tại cũng coi như là cậu đã công thành danh toại, cậu tính chuẩn bị sính lễ thế nào để nghênh thú Bình An?”

Chỉ cần là kẻ ở gần trung tâm chính trị thì đều biết tiền đồ của người nắm chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ không hề có giới hạn. Tuy rằng gần vua như gần cọp nhưng có thể bầu bạn với vua đã là việc vô cùng vinh quang rồi.

“Tiểu Quận chúa muốn gì, con sẽ chuẩn bị cái đó.”

Thụy Vương: “……”

Thụy Vương giả vờ giả vịt, cố tình săm soi hồi lâu mới thả Hiên Viên Võ đi tìm Đường Hoan.

Nhìn bóng lưng vội vã của chàng ngốc to con kia, Thụy Vương hừ lạnh, biết ngay là nhà ngươi tới tìm Bình An mà, sao ta có thể để nhà ngươi thuận lợi được như ý muốn chứ.

Tên ngốc!

Coi như anh may mắn, cũng có chút bản lĩnh!


Nếu không, ông đã chẳng đồng ý gả con gái rượu của mình cho anh!

Thấy Hiên Viên Võ mặc đồ của đô đốc Cẩm Y Vệ, tâm tình Đường Hoan trở nên cực kỳ phức tạp.

Trước mặt cô, anh che giấu quá tốt, nếu không có hệ thống, chắc cô cũng chẳng hề biết anh đã trọng sinh, lại còn trọng sinh lâu như vậy.

Nếu ngay từ lúc mới trọng sinh, anh để lộ ra sự oán hận của mình, có khi Đường Hoan cũng không cảm thấy phức tạp như vậy.

Chỉ là, anh lại che giấu tất cả, không để bất cứ người nào biết, điều này đồng nghĩa với việc, chuyện tương lai phát triển thế nào, cô hoàn toàn không nắm bắt được.

Cô chẳng hề biết Hiên Viên Võ định làm gì, chỉ có thể bước một bước, quan sát một bước mà thôi.

Tiến về phía trước, thấy cổ áo Hiên Viên Võ không được phẳng phiu, Đường Hoan nói với anh: “Chàng cúi xuống một chút, ta sửa lại cổ áo cho chàng.”

Vuốt phẳng cổ áo anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh và nói: “Chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ này có quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa còn phải làm rất nhiều việc máu tanh, chàng phải nhớ kỹ, trung quân quan trọng, nhưng cũng phải cố gắng biến việc lớn thành việc nhỏ, tránh cho bản thân tàn sát quá nhiều, hiểu không?”

Hiên Viên Võ gật gật đầu, cứ như thật sự khắc ghi lời nói của cô vào lòng vậy.

Đường Hoan mắt tinh phát hiện trên cổ Hiên Viên Võ có đeo một sợi dây tơ hồng, nhìn giống sợi dây dùng để treo lá bùa bình an mà cô đã cầu cho anh năm xưa.

Vì thế, cô bảo Hiên Viên Võ lấy ra, quả nhiên, là lá bùa mà cô đã cầu.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui