Sau khi phát hiện con gái mình không có ở chùa Hộ Quốc, suýt chút nữa thì Thụy Vương phi ngất xỉu tại chỗ.
Sức khỏe Đường Hoan như vậy, đúng là không thể ở lại biên cương quá lâu, Thụy Vương nhanh chóng phái người đưa cô về kinh thành.
Nhìn vào đám người, Đường Hoan vẫy vẫy tay với Hiên Viên Võ, Hiên Viên Võ đi về phía cô.
“Hiên Viên Võ, chàng cúi xuống đi.”
Hiên Viên Võ làm theo.
“Ai da, thấp xuống chút nữa.”
Hiên Viên Võ chỉ có thể hạ thấp người xuống hơn nữa.
Ngay sau đó, trước mắt bao người, Đường Hoan không hề ngại ngùng, hôn lên má anh một cái: “Đại ngốc, ta ở kinh thành chờ chàng về cưới ta, nghe rõ không?”
Hiên Viên Võ ngây ngô sờ sờ mặt mình, một lúc lâu sau cũng không hồi phục tinh thần.
Khi Thụy Vương tức đến mức dậm chân thì ông nghe thấy cô con gái của mình nói nhỏ bên tai: “Phụ vương, hiện tại hơn phân nửa số người trong quân đội đều biết quan hệ của con và Hiên Viên Võ, thanh danh của con cũng coi như chẳng còn. Nếu sau khi con đi, chàng ấy gặp chuyện gì….”
Đường Hoan con chưa nói hết câu, Thụy Vương đã buông xuôi, phất phất tay: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó, như vậy được chưa?”
….
Đánh giặc trong thời cổ, nhanh thì một hai năm, chậm thì cũng phải tám năm, mười năm.
Sau khi trở về phủ Thụy Vương, Đường Hoan bị Thụy Vương phi trông coi rất kỹ. Bà thường xuyên dẫn cô tham gia đủ loại yến tiệc ngắm hoa, chỉ hy vọng cô có thể thay lòng đổi dạ.
Đường Hoan luyện Thái Cực quyền đã ba năm, cô bắt đầu nghĩ, có nên đổi phương thức rèn luyện nhạt nhẽo này thành các bài nhảy ở quảng trường không.
Từ khi cập kê đến nay, cô đã mười tám tuổi, cũng coi như là gái ế. Ngày trước, ong bướm vây quanh cô rất nhiều, giờ giảm bớt không ít. Có điều, cô là người được sủng ái nhất trong hoàng thất, kể cả có hơi quá tuổi một chút cũng còn rất nhiều người muốn cưới cô.
Suốt ba năm, Đường Hoan không hề nhận được một phong thư nào của hiên Viên Võ, chỉ có thư Thụy Vương gửi về. Thỉnh thoảng Thuỵ Vương sẽ nhắc tới anh, thậm chí, ông còn cảm khái tên ngốc này đúng là một người dũng mãnh, kiến công lập nghiệp vô cùng nhanh chóng, ông còn loáng thoáng nói ý rằng lúc trước mình đã nhìn nhầm người.
Trong lòng Đường Hoan luôn có linh cảm xấu. Ba năm không có lấy một phong thư, tâm của Hiên Viên Võ cứng hơn cô tưởng rất nhiều.
Thật ra, không phải Hiên Viên Võ không viết thư, chỉ là sau khi viết xong, anh sẽ cất lá thư vào ngăn bàn, không cho người gửi về.
Quận chúa Bình An.
Cố Nhược Hoan.
Người khiến hiên Viên gia máu chảy thành sông, ba ngàn mạng người đều bị xử trảm.
Mỗi lần nhớ tới cô, trong đầu anh lại bất chợt xuất hiện chấp niệm này, cho nên, trong ngăn bàn đã chất đầy những phong thư nhưng anh chưa bao giờ gửi đi một phong nào.
Thời gian ba năm dần dần hình thành cho Đường Hoan một thói quen bất lương…
Cô thường xuyên nhảy nhót trước mặt khí vận chi tử, thưởng thức vẻ mặt tức điên lên nhưng lại không thể làm gì của gã.
Bia đỡ đạn luôn là đá kê chân của khí vận chi tử, chỉ có khí vận chi tử chà đạp bia đỡ đạn chứ mấy khi bia đỡ đạn được xoay người. Cho nên, Đường Hoan cực kỳ hưởng thụ việc trêu đùa Thái tử, động một chút là lắc lư trước mặt gã.
Khó chịu khi nhìn thấy cô, muốn giết chết cô đúng không?
Chậc, sợ gã không dám động thủ mà thôi.
“Thái tử ca ca, nghe nói Thái tử phi tẩu tẩu mới sinh cho ca ca cô con gái thứ tư, thật là đáng chúc mừng!”
_________
Xin lỗi cả nhà, nay Diệp mỗ đăng hơi muộn. Aizz
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...