“Bổn cung thường nghe phụ hoàng cảm khái, trong triều, quan văn thì nhiều mà quan võ lại ít, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, trong Cẩm Y Vệ lại càng thiếu một võ tướng trung thành, tài năng. Nếu Tử Hàm có quân công, bổn cung sẽ nói khéo trước mặt phụ hoàng, phong Tử Hàm làm đô đốc Cẩm Y Vệ!”
Đáy mắt Hiện Viên Võ hiện lên một tia u ám.
Cố tình tiếp cận, khuyên tòng quân, phong làm đô đốc Cẩm Y vệ, trùng hợp liên tiếp ba chuyện, thật sự khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Hiên Viên Võ làm ra vẻ không phát hiện gì, nhìn Thái tử, mang theo vài phần mất mát, nói: “Nếu trở thành đô đốc Cẩm Y Vệ, Thụy Vương gia có gả Quận chúa cho ta không?”
Nhắc tới cô Quận chúa Bình An đầy tai họa này, theo bản năng, trong mắt Thái tử xuất hiện sự oán giận và không vui. Sau đó, gã cười nhạt: “Đương Nhiên, nhưng nói thật, sau này chắc chắn Tử Hàm sẽ là người làm nên việc lớn, chỉ một cô Quận chúa Bình An nhỏ bé sao xứng với Tử Hàm được. Sau này, Tử Hàm sẽ gặp được người vợ tốt hơn.”
Bước từ trên quán rượu xuống, Hiên Viên Võ nhanh chóng đi tới Lục Cẩm Ký.
Thật ra lúc này, trong đầu anh trống rỗng, tâm trí hỗn loạn.
Có lẽ vì thấy anh ngốc nên Thái tử chẳng thèm che dấu tâm tư. Qua vài lần thử, anh có thể đưa ra kết luận:
Thái tử giống anh, cũng là người trọng sinh!
Nếu không, sao gã có thể đối xử tốt với một kẻ ngốc cơ chứ, cũng chẳng khuyên anh tòng quân, chẳng nhắc tới chức vị đô đốc Cẩm Y Vệ, chẳng….
Hận Quận chúa Bình An thấu xương như vậy!
Hiên Viên Võ trầm mặc mua vịt quay từ Lục Cẩm Ký về. Sau khi giao vịt cho tôi tớ, anh bắt đầu ngồi im trong sân, không nói lời nào.
Đường Hoan đứng ở cửa, nhìn Hiên Viên Võ ngồi dưới tàng cây, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này che giấu quá giỏi, đến cô cũng không phát hiện ra anh đã trọng sinh!
Theo lý mà nói, anh nên hận cô thấu xương, muốn giết chết cô mới đúng!
[ Cô cũng hiểu đạo lý ghê ha! Anh ta vốn muốn bóp chết cô nhưng sau đó lại cảm thấy làm vậy quá lợi cho cô, cho nên mới không giết cô đấy!] - Hệ thống bỉ ổi lên tiếng. - [ Tiểu Hoan Hoan đáng yêu, cô tự cầu phúc cho mình rồi nghênh đón âm mưu của boss phản diện đi!]
Đường Hoan: ….. đậu!
“Chàng ngồi đây làm gì thế?” - Xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, Đường Hoan đi về phía Hiên Viên Võ, sau đó vuốt vuốt đầu anh.
Theo bản năng, Hiên Viên Võ nắm chặt tay lại.
“Quận chúa, vì sao tất cả mọi người đều không muốn nàng gả cho ta?” - Đôi mắt anh đen bóng, trông vô cùng đơn thuần.
Nếu chưa biết anh trọng sinh, chỉ sợ Đường Hoan cũng không phát hiện ra anh đã thay đổi một trái tim.
“Bởi vì bọn họ không hiểu chàng, không biết chàng tốt đến mức nào.”
Mệt tâm! Đường Hoan còn tưởng lần này gặp được một boss phản diện dễ chơi, ai ngờ số cô càng lúc càng tệ!
Gặp boss phản diện kiếp trước là kẻ thù, phải làm sao đây?
Đi một bước, tính một bước thôi, còn làm được gì khác nữa chứ!
Đường Hoan tự biết thân biết phận, cô chẳng có gì, thân thể trong thế giới nào cũng đau ốm bệnh tật, căn bản chẳng nhiều cơ hội để nắm bắt. Những kỹ năng cô học được chỉ là đánh đàn, đọc sách, luyện thư pháp, nếu không thì là mổ heo, đánh Thái Cực, kỹ năng thật sự có tác dụng thì gần như không có. Chẳng biết hệ thống rác rưởi này cố ý hay không nữa.
Tóm lại, cô chẳng có thứ gì, cô độc một mình, chỉ có trái tim chân thành mà thôi.
Thật tâm đối tốt với anh, giúp đỡ anh, nâng đỡ anh, nếu anh muốn trái tim ấy, thì cầm đi. Nếu không cần, cô cũng chỉ có thể mặc kệ số phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...