Biết Thụy Vương phi cưng chiều con gái nên sau khi Đường Hoan tới cũng không thể hiện sự thân thiện với bất cứ vị biểu huynh nào, chỉ nhàn nhạt gật đầu, coi như chào hỏi, mang theo ngạo khí và sự lãnh đạm của Quận chúa Bình An.
Hiên Viên Võ mở to hai mắt, con ngươi của anh như gắn thêm ngôi sao, chỉ chờ Đường Hoan nhìn qua và cười với anh một cái.
Nhưng, đến cuối cùng anh vẫn phải thất vọng. Thái độ của Đường Hoan dành cho anh chẳng hề khác những người còn lại, cô chỉ liếc qua anh một cái, ánh mắt không mang theo bất cứ điều gì.
Chàng ngốc to con lập tức cúi đầu đầy mất mát.
Có phải sau khi hồi kinh, tiểu Quận chúa bắt đầu chán ghét anh không? Hiên Viên Võ bất an nghĩ.
Đường Hoan cảm nhận được tên ngốc to con này cứ một chốc lại ngó trộm mình, nhưng có mẫu thân trên danh nghĩa của cô ở đây, chẳng lẽ cô còn “liếc mắt đưa tình” với anh được chắc? Chẳng may bà nhận ra điều gì thì có khi bà sẽ cầm chổi, đánh đuổi anh ra khỏi phủ ấy chứ. Cho nên, Đường Hoan chỉ có thể tỏ thái độ không mặn không nhạt, không thể hiện bất cứ điều gì.
Đến tận khi sắp mang theo con cái rời khỏi, Trung Dũng Hầu mới hỏi: “Bình An, ngày trước ở phủ Trung Dũng Hầu, cháu đã mời sư phụ dạy võ cho Võ Nhi, giờ về kinh, chắc cháu cũng cần một hộ vệ, nếu không chê thì cháu dùng Võ Nhi đi.”
Thật ra, ông ta cũng chẳng thích đứa con thứ này lắm, chẳng qua mẫu thân của Hiên Viên Võ đã để lại trong lòng ông ta chút ấn tượng, bà ấy cũng coi như là một người phụ nữ không tệ, nên, có thể dìu dắt đứa nhỏ này thì giúp vậy, dù sao cũng là con trai mình.
Đường Hoan khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nhìn lướt qua, cứ như chẳng hề xem trọng Hiên Viên Võ. Sau đó, cô mở miệng: “Nếu vậy thì để anh ta lại đi.”
Thụy Vương phi định từ chối, bà nghĩ kỹ rồi, bà sẽ bồi dưỡng vài nữ ám vệ để bảo vệ Bình An. Nếu cho cô mang theo hộ vệ bên cạnh, chẳng may cô bị ma xui quỷ khiến, coi trọng tên hộ vệ ấy thì sao? Tuy rằng hiện tại còn chưa có gì nhưng phòng còn hơn tránh, Thụy Vương phi nghĩ.
Con gái của bà phải gả cho một người tốt nhất thế gian này!
Nhưng, bà còn chưa kịp lên tiếng, Đường Hoan đã sai bà vú Tống: “Đi chuẩn bị nơi ở cho anh ta.”
Bà vú Tống gật gật đầu.
Chàng ngốc Hiên Viên Võ cứ như sợ người ta đổi ý, vội vàng đi theo và vú Tống, không biết nên chê anh ngốc nghếch, hay nên nói anh ngốc nhưng có phúc của kẻ ngốc đây.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Thụy Vương phi còn đang cân nhắc xem nên cự tuyệt thế nào thì đứa cháu ngoại cao lớn này đã vui vẻ rời đi rồi!
Thụy Vương phi: “……”
Sao bà cứ cảm thấy đứa cháu này của bà không quá bình thường… có vẻ như anh không biết cách đối nhân xử thế cho lắm.
Từ khi tới phủ Thụy Vương, Hiên Viên Võ bắt đầu gánh vác trách nhiệm giữ nhà cho Đường Hoan. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong sạch, chẳng chút tạp chất của anh, cô lại không nhịn được mà thở ngắn than dài.
Suy nghĩ theo một cách bình thường thì sau khi trọng sinh, có ký ức của hai đời, chắc chắn Hiên Viên Võ sẽ là người đầu tiên mà Thái tử muốn mượn sức vì anh là một đô đốc Cẩm Y Vệ trung thành, tận tâm, không chịu khuất phục Thụy Vương. Nói cách khác, hiện tại, ngoài việc phải đề phòng huynh đệ luôn như hổ như mồi, bảo vệ vị trí của mình thì Thái tử còn phải ngăn Thụy Vương và Quận chúa Bình An, cũng chính là Đường Hoan hiện tại, mưu phản
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...