Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, đương nhiên người của phủ Trung Dũng Hầu phải tới viếng thăm phủ Thụy Vương. Đi viếng thăm, mang theo đích nữ là được, nhưng, không biết Trung Dũng Hầu nghĩ gì mà “lương tâm bộc phát”, cho phép Hiên Viên Võ đi cùng.

Rất ít khi Hiên Viên Võ luống cuống chân tay như vậy, trên đường đi, anh không ngừng vân vê góc áo. Nhìn thấy đích tử, đích nữ ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp, anh cúi đầu, càng thêm luống cuống hơn.

Mấy ngày này, anh nhìn thấy không ít người tới phủ Trung Dũng Hầu, ai nấy đều mặc đồ bằng tơ lụa, trên đầu có bạch ngọc quan[1], nhìn cực kỳ đẹp mắt. Anh còn nghe thấy bọn họ hỏi thăm huynh trưởng của anh về những chuyện liên quan tới tiểu Quận chúa……

Quận chúa là của anh!

Biểu muội là của anh!

Anh không ngừng kêu gào trong lòng, chỉ là, khi nhìn thấy những kẻ đó, anh lại không nói lên lời.

Xe ngựa của phủ Trung Dũng Hầu chậm rãi đi về phía phủ Thụy Vương, trên xe ngựa có gắn tộc huy[2] của Hiên Viên gia. Sau nhiều năm ẩn mình chờ thời cơ, cuối cùng thì Hiên Viên gia cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

Trên tầng lửng của tửu lâu, một chàng trai trẻ đầu đội tử kim quan[3] lẳng lặng quan sát xe ngựa của phủ Trung Dũng Hầu, trên khóe môi là nụ cười đầy suy tính.


Phủ Trung Dũng Hầu, cuối cùng cũng tới kinh thành!

Đô đốc Cẩm Y Vệ tương lai, đợi ngươi đã lâu!

Cùng lúc đó, Đường Hoan đang để mặc bà vú trang điểm, làm tóc cho mình thì…

Hệ thống rác rưởi chết tiệt đột ngột xông ra, vang lên âm thanh leng keng đầy kinh hoàng rồi liên tục kêu la như quỷ gào.

[A a a —— Ký chủ, toi đời rồi!]

Đường Hoan: “ …… Cậu mới toi đời ấy!” - Hệ thống rác rưởi, hủy hoại thanh xuân của tôi còn hại cả tính mạng tôi!

[Ta có một tin xấu, cô muốn nghe không?] - Hệ thống bỉ ổi hỏi.

Đường Hoan: ……

???

Đã biết là tin xấu, cậu nói bố đây còn muốn nghe không?

“Không.” - Đường Hoan lạnh nhạt trả lời.

[Được rồi, ta sẽ nói cho cô nghe ngay đây.]


Đường Hoan cười khinh khỉnh, thao tác kiểu này, cô không phục!

[Khí vận chi tử có vấn đề.] - Sau giây phút suy nghĩ cẩn thận, hệ thống quyết định dùng giọng điệu đau đớn kịch liệt để nói ra vấn đề.

Đường Hoan chưa kịp phản ứng, đần mặt hỏi: “Không phải khí vận chi tử còn chưa được sinh ra à?”

[Hiện tại “ra” rồi.]

Đường Hoan sững sờ.

Mấy ngày nay, cô cảm nhận rất rõ ràng tình cảm sâu sắc mà Thụy Vương dành cho Thụy Vương phi. Ông xuất thân từ Hoàng tộc nhưng không có thông phòng, cũng chẳng có thiếp thất, trắc phi hay thứ tử gì cả, chỉ có một đứa con gái là cô - con ma ốm mà thôi.

“Chẳng lẽ người cha trên danh nghĩa kia đã cắm sừng người mẹ trên danh nghĩa của tôi rồi?”

Quả là không thể tin nổi!

[ Không nha.] - Sau khi phủ nhận, hệ thống quăng cho Đường Hoan một tin tức chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang - [ Khí vận chi tử đổi thành người khác rồi. Thế nào, có ngạc nhiên không, vui vẻ không, bất ngờ không?]


Đường Hoan chửi thề một tiếng, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

“Má nó, khí vận chi tử mà cũng có thể thay đổi hả? Cậu nói thật đi, cậu không hành hạ tôi đến chết thì không chịu bỏ qua đúng không?”

Hệ thống thở dài, tỏ vẻ mình cực kỳ vô tội: [ Chuyện này thật sự không thể trách tôi, người đã từng là Thái tử điện hạ, cũng chính là đường ca của cô trọng sinh rồi.]

Chảy dòng máu Hoàng tộc, có long khí trên cơ thể, vận khí đã hơn hẳn người thường, hơn nữa, gã còn mang theo oán niệm sâu sắc rồi trọng sinh, mà, trọng sinh đâu giống mua xổ số, Cố Vũ trọng sinh đồng nghĩa với việc vận khí tốt nhất của thế giới này đã rơi xuống người gã.

[1]bạch ngọc quan: vật trang trí trên đầu bằng ngọc trắng cho đàn ông thời phong kiến

[2]tộc huy: biểu tượng của gia tộc

[3]tử kim quan:"mũ" của các hoàng tử và các tướng lĩnh trẻ tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui