Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Nghe vậy, Hiên Viên Võ cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, trông anh có vẻ cực kỳ hụt hẫng.

Đường Hoan nói tiếp: “Có điều, tối nay, ta cảm thấy khá nhàm chán, muốn xem thử xem tên ngốc như chàng ăn nhiều thế nào.”

Đói đến mức này, cũng thật đáng thương.

“Đi nấu một thùng cháo mang tới đây.” - Đường Hoan sai bảo nha hoàn.

Hiên Viên Võ vẫn còn quỳ trên mặt đất, Đường Hoan sốt suột: “Được rồi, chàng đứng lên đi, vào phòng khách nghỉ một lát, chờ cháo nấu xong thì ăn cho ta xem.”

Lúc này, người đàn ông cao lớn, vạm vỡ mới từ từ đứng dậy, đôi mắt như chuông đồng mở to, anh chỉ chú ý tới một việc: “Lát nữa có cháo ăn hả?”

Đường Hoan: ……

Chao ôi, không được, cô tức đến mức đau tim rồi!

Bà vú giáo dưỡng không ngừng thúc giục, Đường Hoan chỉ có thể vào phòng trong nghỉ ngơi. Cô nằm trên giường, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương.

Đau đầu!

Sau một khoảng thời gian khá lâu, vài ba nha hoàn gian nan mang theo một thùng gỗ vào phòng, bên trong thùng đựng đầy cháo.


“Quận chúa, cháo đã nấu xong.”

Chẳng qua là nấu cho một tên ngốc ăn nên nha hoàn cũng không chế biến phức tạp, chỉ nấu cháo trắng, nhưng cũng vẫn có thể ngửi thấy một mùi thơm nóng hổi.

Sau khi được nâng dậy và mặc quần áo cẩn thận, Đường Hoan nói: “Đỡ ta tới phòng cho khách.”

Nhiệm vụ này có vẻ rất khó khăn, thôi thì tạm thời chẳng nghĩ nhiều nữa, không để Hiên Viên Võ chết đói rồi nói sau.

Bước vào phòng dành cho khách, Đường Hoan thấy Hiên Viên Võ ngồi trên giường, ôm chăn ngửi ngửi, sau đó nở một nụ cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng, nói với cô: “Quận chúa, chăn trong viện của nàng thật thơm!”

Không giống chăn của anh, chăn của anh có mùi cực kì kỳ quái, tựa mùi mốc vậy.

Đường Hoan: ……

Ôi trời, không được, tức đến mức đau tim rồi!

Bà vú quát lớn: “Làm càn! Không được nói bậy!”

Hiên Viên Võ lập tức bị thùng cháo thu hút.


Đôi mắt đen bóng mở to, anh nhìn thùng cháo cực kỳ chăm chú, chẳng thèm để ý xem Đường Hoan có nói gì hay không. Anh bước lên, nhận thùng cháo từ tay nha hoàn, sau đó… trực tiếp dùng bát múc cháo, uống ừng ực, ừng ực.

Đường Hoan cho rằng, anh có ăn nhiều thì một thùng cũng đủ rồi, nhưng mà… Cô đã nghĩ quá đơn giản.

Ăn nguyên thùng cháo, Hiên Viên Võ có vẻ vẫn chưa hết thòm thèm, anh nhìn Đường Hoan với đôi mắt sáng lấp lánh: “Quận chúa, nàng còn muốn xem ta ăn không?”

Suýt nữa thì Đường Hoan bị sặc chết vì câu này của anh.

Anh thật sự cho rằng cô nhàn đến mức phải xem người khác ăn cháo ư?

Nhẹ Nhàng vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón cái, Đường Hoan suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Có phải chàng thường xuyên không được ăn no?”

Hiên Viên Võ thành thật gật gật đầu, xem ra, quận chúa cũng đâu quá đáng ghét.

“Có muốn mỗi ngày đều được ăn cháo nhiều như vậy không?”

Hiên Viên Võ lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, nói như chém đinh chặt sắt: “Muốn!” - Khí thế hừng hực, giọng nói tựa tiếng chuông ngân.

“Về sau, chàng làm việc cho ta, ta nói cái gì thì chàng nghe cái đó, ta sẽ cho chàng ăn đủ ba bữa một ngày, thế nào?” - May là hiện tại, thân phận của cô có thể thích nuôi ai thì nuôi, chứ không thì có khi cô còn chẳng nuôi nổi mình.

“Mỗi bữa đều cho ta ăn no như vậy à?” - Mắt Hiên Viên Võ cứ như gắn thêm ngôi sao, nhắc đến ăn là đôi mắt ấy lại sáng lên lấp lánh.

“Chỉ cần chàng nghe ta, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

Người ta nói: phải vừa đe dọa, vừa dụ dỗ, có thể dụ anh bằng phương pháp thấp nhất này, Đường Hoan cũng cạn cả lời[1].

[1]心塞(tâm tắc): ngôn ngữ mạng, thể hiện trạng thái tâm lý không được thoải mái, nghẹn lòng,... hoặc cảm thấy nghẹn lời, cạn lời, không nó lên lời trước một tình huống nào đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui