"Túc ca, giải quyết hắn như thế nào?" - Hoàng Mao cũng biết tên mặc áo blouse trắng này. Hắn ta coi như là một người có tài, thường ngày, Túc ca rất tán thưởng hắn, biết điều kiện nhà hắn không tốt, còn giúp đỡ nhiều lần. Ai ngờ, hắn ta lại là sói mắt trắng!
"Mang đi."
Ngón cái và ngón trỏ của Túc Ảnh không ngừng cọ xát vào nhau, thể hiện tâm tình bực bội của cậu.
Đến tận khi ngồi lên xe, đi ra khỏi trường học, cậu vẫn còn bực bội. Cậu chưa từng giết người, tên sát thủ kia là kẻ đầu tiên mà cậu giết.
Cậu không xuống tay nặng nề với người thân quen, nếu bị ai đó bức bách đến mức tàn nhẫn, cậu cũng chỉ bẻ chân kẻ đó mà thôi.
Giết người là việc sẽ gây nghiện, một khi bắt đầu thì không có cách để kết thúc, đặc biệt là lúc cậu cảm nhận được trong xương cốt không ngừng kêu gào giết chóc, giết tất cả những kẻ gây bất lợi cho mình.
Bên ngoài mưa to như trút nước, Túc Ảnh lạnh lùng nhìn bạn cùng phòng.
Người nọ run rẩy, co rúm lại, không dám nhìn thẳng vào cậu.
"Giết đi." - Túc Ảnh nghe thấy giọng nói của chính mình.
Không giết, đêm nay tiếng gió sẽ lộ ra. Nếu giết người có thể khiến mình bình an, vì sao lại không giết?
"Sau đó giải quyết cả camera theo dõi của trường." - Túc ảnh sai bảo.
"Túc ca, anh có muốn xử lý vết thương không?"
Túc Ảnh nhìn mảng máu trên vai: "Cậu đưa tôi về nhà trước, giải quyết hắn ta sau."
Vì thế, Hoàng Mao lái xe đưa Túc Ảnh về nhà rồi mới rời đi.
Khi Đường Hoan gọi điện, Hoàng Mao đang bận giết người diệt khẩu, không hề chú ý xem ai gọi mình.
Túc Ảnh tẩy rửa trong phòng tắm rất lâu mới rửa hết được mùi máu tươi nhưng cậu lại chẳng thể rửa sạch những nỗi lo trong lòng. Người bên cạnh lại là người hại mình, sao cậu có thể không lo nghĩ cơ chứ. Ngoại trừ nỗi lo đó, còn có vô số khốc liệt bên ngoài, những kẻ phản bội cậu, hại cậu, sớm muộn gì cũng có ngày cậu đưa chúng xuống địa ngục!
Đi ra từ phòng tắm, bôi thuốc lên vết thương, Túc Ảnh nhìn đồng hồ.
Mười giờ bốn mươi lăm.
Đột nhiên, Túc ảnh nhớ Hoàng Mao đã bị cậu sai đi làm việc, người phụ nữ kia chưa về là vì Hoàng Mao quên đi đón. Lập tức, trong lòng dâng lên nỗi sợ, cậu vội vàng gọi điện cho Đường Hoan
"Cô đang ở đâu?" - Sau khi có người bắt máy, Túc ảnh lập tức hỏi. Cậu thầm ảo não, đêm nay tinh thần không yên ổn, việc quan trọng như vậy mà cậu lại quên.
Ngón tay Đường Hoan bất giác run lên. Tên gấu nhỏ nhà mình gọi điện ngay khi cô đang ngồi cạnh gã biến thái Mô Cửu Lăng, quả thật không còn cái hố nào hơn cái hố này.
"Chị... đang trên đường về nhà."
"Trời mưa to, cô đứng đợi ở điểm bus, đừng gọi xe ngoài, tôi đi đón cô!" - Giọng điệu của Túc Ảnh có chút gấp gáp.
Cô là một người mù, nếu gặp phải tên lái xe không có ý tốt, thì sao có thể phản kháng được.
"Tiểu Ảnh, không cần đâu. Có... có một người bạn đưa chị về rồi, em đừng lo cho chị." - Đừng lo lắng cho chị mà à à à à, chị sợ tên Mộ Cửu Lăng biến thái chết tiệt này biết em lo cho chị, chị sẽ chết nhanh hơn!
"Bạn gì?" - Túc Ảnh nhíu mày, tra hỏi theo bản năng.
Đường Hoan: "......" Việc này, mẹ nó, thật khó trả lời.
"Hoan Tâm, đi vào con đường này hả?" - Mộ Cửu Lăng đột nhiên áp sát vào Đường Hoan, dùng âm thanh trầm thấp, quyến rũ[1] nói bên tai cô.
Đường Hoan:...... Đậu mịa.
Mộ Cửu Lăng không chỉ biến thái, hắn ta còn là một kỹ nữ đầy tâm cơ.
Túc Ảnh hận Mộ Cửu Lăng thấu xương, tất nhiên cậu sẽ nhận ra giọng của gã.
Một người bạn đang đưa cô về, "người bạn" này chính là Mộ Cửu Lăng!
[1] giọng nói từ tính (磁性): chất giọng trầm thấp, rất có sức hút với người khác.
- -------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...