Chuyên ngành Túc Ảnh chọn chính là sinh dược học, khi biết, Đường Hoan không khỏi cảm khái từ tận đáy lòng: Tên gấu con nhà mình vốn cố chấp ấy vậy mà lại được bẻ thẳng, muốn hành nghề y, cứu giúp thế nhân.
Túc Ảnh...
A, hành nghề y, cứu giúp thế nhân?
Biết trên đời này, thứ có lực sát thương lớn nhất là gì không?
Không phải đao kiếm, cũng chẳng phải vũ khí nóng, mà là vũ khí sinh hóa!
Vì vậy, cả Kha gia và Mộ gia đều nhúng chân vào lĩnh vực đó.
Có năng lực nghiên cứu phát minh trong lĩnh vực sinh dược học mới thật sự chặt đứt được gốc rễ của Mộ Cửu Lăng.
Trường học ở ngay trong thủ đô, cách nhà tầm một tiếng đi xe. Đến ngày khai giảng, Túc Ảnh dẫn theo Đường Hoan tới trường báo danh. Khi Túc Ảnh đi trên sân trường, lướt qua các nữ sinh, có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng khe khẽ nói nhỏ: "Oa, nam sinh vừa nãy đẹp trai thật! Không biết có người yêu chưa."
"Mắt đui à, không thấy cậu ấy nắm tay một cô gái sao?"
"Ừ ha, một người mù chống gậy, tình cảm chắc chắn sẽ không lâu dài!"
"......"
Đáy mắt Túc Ảnh hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và một tia rét lạnh.
Đường Hoan không hề so đo khi bị nói là người mù, ngược lại, cô cực kỳ vui vẻ hỏi tên gấu nhỏ nhà mình: "Thế mà mấy cô bé đó lại xem chúng ta là bạn cùng lứa, chẳng lẽ chị được "bảo dưỡng" tốt như vậy?"
Túc Ảnh: "......" Cho nên, cô chỉ chú ý đến điểm này?
"Đáng tiếc, chị chẳng thể nhìn thấy mình trông như thế nào." - Đường Hoan thở dài.
Rõ ràng sự chú ý của Túc Ảnh và Đường Hoan không hề cùng một kênh.
Đột nhiên, Túc Ảnh cảm thấy tức ngực khó thở, bực bỗi đến mức không quá muốn nói chuyện.
Báo danh xong, Túc Ảnh đưa Đường Hoan về nhà.
Đường Hoan nghiêm trang nói với Túc Ảnh: "Tiểu Ảnh này, học đại học tự do hơn trước rất nhiều, các nữ sinh ưu tú cũng không hề ít....."
Nhìn thì có vẻ Túc Ảnh chẳng thèm để ý nhưng thật ra cậu đang âm thầm đoán xem cô sẽ nói gì tiếp theo. Cô muốn cậu chuyên tâm học hành, không đắm chìm vào chuyện tình cảm nam nữ?
"Nếu thích cô bé nào đó thì phải dũng cảm một chút, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất."
Túc Ảnh nghẹn một ngụm máu.
"Nếu có cô bé nào tỏ tình với em, em muốn cự tuyệt thì cũng đừng cự tuyệt quá thẳng thắn, ít nhất phải để lại chút mặt mũi cho người ta. Không thì thử ở bên nhau cũng được, có khi ở lâu với nhau sẽ sinh ra tình cảm ấy chứ!"
Thử ở bên nhau?
Nụ cười lạnh trên khóe môi Túc Ảnh vô cùng tà khí[1].
"Nếu tôi thích người không nên thích thì sao?" - Túc Ảnh hỏi đầy ẩn ý.
Thích người không nên thích?
"Tình yêu giữa học sinh và giáo viên à, chị em rất tiến bộ, có thể tiếp thu."
Đường Hoan không ngờ con gấu nhỏ nhà mình lại trưởng thành sớm như vậy, theo ý của cậu thì khả năng cao là tương lai sẽ có một cuộc tình vô cùng oanh liệt giữa giáo viên và học sinh.
"Yên tâm, em có làm gì đi nữa thì chị cũng sẽ ủng hộ em."
Vỗ vỗ bả vai Túc Ảnh, Đường Hoan nói lời đầy thấm thía, cũng.... tạo nên một mục tiêu không thể xoay chuyển[2].
Túc Ảnh cười đầy ý tứ.
Chị à, đây là tự chị nói đấy nhé!
[1]tà khí: luồng khí xấu vô hình. Ở đây, có thể hiểu, Túc Ảnh cười đầy xấu xa, âm mưu, không có ý tốt.
[2]chỗ này tác giả dùng là tạo flag, từ này Diệp mỗ đã giải thích, nó có khá nhiều nghĩa, vì trong hoàn cảnh này, nghĩa tác giả dùng quá rõ ràng nên Diệp mỗ dịch hẳn ra, mọi người đọc cũng dễ hiểu hơn.
*
* *
"Mộ gia, thằng nhãi kia đỗ đại học số một, còn chọn ngành sinh dược học, chỉ lo..."
Mộ Cửu Lăng kẹp một điếu xì gà trên đầu ngón tay, hơi híp mắt, trông cực kỳ thản nhiên và tự tại.
"Lo lắng? Sợ một tên tiểu súc sinh có thể gây ra sóng to gió lớn?"
Tên tiểu súc sinh Túc Ảnh này cũng thật sự có một chút dẻo dai.
Được một người mù thu dưỡng lại có thể học đại học, còn chọn ngành sinh dược học, cũng khá thông minh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...