Túc Ảnh về nhà với tâm trạng vô cùng thấp thỏm.
Cũng may là trên mặt cậu chỉ bị bầm tím, nhìn không rõ ràng lắm... Lo lắng một lúc, cậu đột nhiên nhớ tới......
Đường Hoan là người mù!
Kể cả cậu có bị thương nặng thì cô cũng không nhìn thấy, không phát hiện được, cậu lo lắng cái gì.
Vì thế, Túc Ảnh lập tức yên lòng.
Đường Hoan về nhà sớm hơn mọi ngày, tầm bảy rưỡi cô đã có mặt ở nhà, lẳng lặng ngồi trong phòng khách.
Về đến nhà, nhìn thấy trong phòng khách có một bóng đen, Túc Ảnh nhất thời hoảng sợ.
"Các em năm rưỡi là tan học, vì sao em về muộn như vậy?"
Túc Ảnh sờ vết thương trên mặt, biểu cảm không thay đổi, nói: "Ở trường làm bài tập nên về muộn."
"Thật?" - Đường Hoan hỏi lại.
Túc Ảnh nhíu mày: "Tôi lừa cô làm gì, tin hay không thì tùy."
Đường Hoan lấy điện thoại di động, mở lên đoạn ghi âm, trong đoạn ghi âm truyền ra tiếng nói của chủ nhiệm lớp Túc Ảnh...
"Chị gái Túc Ảnh, Túc Ảnh đánh nhau bị phụ huynh các bạn khác khiếu nại, phiền cô ngày mai tới trường giải quyết vấn đề."
Những kẻ trước giờ luôn nghênh ngang trong trường học, gặp người dám phản kháng như Túc Ảnh, sao có thể dễ dàng cho qua.
Kha thiếu che chở cậu?
Không sao!
Dùng "minh chiêu[1]" khiến cậu khó xử là được!
Một đám du côn lưu manh khoe thầy cô, làm ra vẻ mình là người bị hại cũng thật nực cười!
"Đây là cách làm bài tập của em, hả?" - Đường Hoan tức giận lên tiếng - "Chị đã nói với em thế nào? Chị đã cảnh cáo em những gì? Em còn nhớ rõ không?"
Đường Hoan hùng hổ dọa người.
Túc Ảnh quật cường nhìn cô, không nói một lời, cũng không giải thích gì.
Cậu im lặng, chẳng khác nào cam chịu.
Đường Hoan vô cùng tức giận, xem xem, một boss phản diện, sao lại chẳng có chút tiền đồ gì thế này, không để cô yên tâm được hả? Cả ngày gây chuyện rắc rối, việc gì cần làm, việc gì không nên, chẳng lẽ không biết?
"Xòe tay ra!" - Đường Hoan lạnh giọng.
Ánh mắt sáng quắc, Túc Ảnh nhìn cô, sau đó vươn tay ra. Đôi con ngươi của cậu như dã thú, trong đó chứa đầy phẫn nộ, không cam lòng và cả... tuyệt vọng.
Giống như một con quái nhỏ không được ai thấu hiểu, tức giận nhìn thế giới này, lòng tràn đầy bi thương.
Chỉ là, tất cả, Đường Hoan đều chẳng nhìn thấy.
Cô cầm chiếc đũa trên bàn lên, đánh mạnh hai cái vào tay Túc Ảnh, đến cái thứ ba, Túc Ảnh nắm lấy chiếc đũa.
Nắm chặt, không buông!
Đường Hoan giật ra, cậu cũng không buông!
"Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?" Vì sao không hỏi rõ đầu đuôi đã đánh tôi?
Người làm sai không phải cậu! Thậm chí vì không để cô tức giận, cậu bị người ta đánh cũng chẳng lập tức phản kháng.
Lúc này, đến chính túc Ảnh cũng không biết mình đang tủi thân thế nào.
"Vì hiện tại chị đang nuôi em!" Còn dám tranh cãi chứ!
Đường Hoan tức phát điên.
Việc khiến cô còn tức hơn là Túc Ảnh vừa giật mất cái đũa trong tay cô sau đó ném xuống đất, gằn lên: "Là cô muốn nuôi tôi, không phải tôi xin cô nuôi tôi! Cũng không cầu cô mua tôi về!"
Đường Hoan cứng đờ cả người.
Cô cầm gậy trong tay, đánh mạnh vào cẳng chân Túc Ảnh. Lúc này cô đã cực kỳ tức giận, vô cùng gay gắt: "Giờ tôi không muốn nuôi kẻ phế vật không nghe lời nữa! Cậu chút ra ngoài cho tôi!"
Đường Hoan đẩy Túc Ảnh ra khỏi nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Túc Ảnh không nhúc nhích, đứng im đối mặt với cánh cửa.
Hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, ánh mắt quật cường không chịu thua, cứ như thể cậu đang phản kháng thế giới này trong im lặng vậy.
[1]minh chiêu: trái nghĩa với ám chiêu
- --------------------
Định tối nay thêm chương mà khó chịu quá =...= Diệp mỗ quyết định đăng sớm, tối đi chơi cho lành, bực cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...