Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Cả hai vẫn chìm đắm trong ánh mắt của nhau, Dụ Nguyên và San San hoàn toàn không thấy cô gái đứng trước mặt nghiến răng nghiến lợi nhìn, cô ta muốn hét to lên để hai người đó chưa kịp hôn liền bị bàn tay đằng sau bịt chặt.
Cô ta trợn mắt, Mai Mai mỉm cười thì thầm nhỏ vào tai:
- Phương Ân Hoa, đừng phá khoảnng khắc đẹp của Nguyên ca và San San xinh đẹp của tôi chứ? Vì hạnh phúc của anh trai của tôi sao có thể để cô quấy phá được?
Phương Ân Hoa cố giãy giụa nhưng vô cùng khó... Tại sao...? Cô ta vừa nãy dễ dàng đẩy Mai Mai giờ lại nặng như vậy... Hàn Mai Mai... Cô ta là ai...
Dụ Nguyên lúc này định cúi xuống chạm vào môi của San San, Phương Ân Hoa cắn răng cắn lợi cầm quyển sách trên tay đập thật mạnh xuống đất... Mai Mai không kịp phản ứng nhưng lúc này San San định quay đầu ra nhìn liền bị anh giữ cằm, đôi môi rơi xuống làn môi chín mọng đó.... Quá trình này Phương Ân Hoa hận muốn xé xác cô, Mai Mai thì trong lòng gào lên... Hảo anh trai!!!! Hảo anh trai!!!!!!!!
San San đại não nổ bùm một cái, không mãnh liệt như Lăng Hạo Thiên... Không nụ hôn kiểu pháp nóng bỏng như Vân Thiên Vũ, là một cái chạm nhẹ vô cùng thuần khiết nhưng chứa đựng biết bao yêu thương của Dụ Nguyên. Anh nhắm mắt nhưng mi tâm liên tục dao động còn San San hai mắt như quả trứng cứ chằm chằm nhìn anh....
Dụ Nguyên nhẹ nhàng thả San San ra mỉm cười ôn nhu... Anh luyến tiếc đôi môi đó, mềm mại thơm mùi cherry, ngọt ngào vô cùng nhưng ở đây vẫn còn học sinh.... Anh nếu tiếp tục không biết ngại trước em gái của mình đến mức nào đây....
Anh cúi đầu thì thầm vào tai của San San:
- San San, nụ hôn này không phải là giả... Anh sẽ không để em chạy thoát khỏi anh, một lần đã đủ để anh tiếc nuối rồi... Anh không muốn cuộc đời anh phải thêm bất cứ tiếc nuối nào cả...
San San tai ù đi ngại ngùng quay đầu, Mai Mai vội buông Phương Ân Hoa ra mặt ngây thơ chạy lại:
- San San? Sao mặt cậu đỏ quá vậy?
San San ngay từ đầu không biết Mai Mai vào liền lắc đầu mặt đỏ gay gắt kéo Mai Mai định ra khỏi phòng.
- San San... - Giọng nói của anh vô cùng tiếc nuối, cô chột dạ đứng dựng lại nhưng không nhìn anh.... Tai cô đỏ gấc lên...
- San San! Xin đừng quên những gì hôm nay anh đã nói với em.....
Cô không gật cũng không lắc kéo Mai Mai chạy vụt mất, Dụ Nguyên lưu luyến nhìn bóng cô rời đi, Phương Ân Hoa nắm chặt bàn tay lại... Dụ Nguyên là của cô ta cơ mà... Tích San San này cô nhất định không để yên được! Tích San San có thể háo sắc với bất kì nam nhân nào nhưng không thể háo sắc với nam nhân của cô ta!
Dụ Nguyên đã chuyển chú ý đến Phương Ân Hoa mỉm cười nói:
- Học sinh Ân Hoa? Em có gì muốn hỏi sao?
Phương Ân Hoa từ khuôn mặt vặn vẹo liền biến thành nhu hiền, đi khập khễnh vì bị San San đạp, cô ta nén đau chỉ để hôm nay gặp được anh... Vì hôm nay có tiết của anh... Cô tasẽ báo thù Tích San San sau...
Tích San San! Cô đợi đấy!!!!!!
----Ta là dải phân cách, ta tự thấy ta quá xinh đẹp đi a~----
San San ngồi ngẩn ngơ cầm cốc nước đã hết cứ hút sột soạt như thể còn nước, tiếng động to đến mức Mai Mai ngại liền đập cô một cái trợn mắt:
- Cậu bị gì thế hả? Hỏi gì cũng không nói, uống hết nước vẫn cố hút, ngại chết đi được! Mới ở cùng anh hai một chỗ đã mất hồn rồi!
Cô đang đơ đơ trên mây liền rơi tọp xuống đất tròn mắt nhìn Mai Mai:
- Cậu nói ai là anh hai cơ?
- Dụ Nguyên ca chứ ai? Chứ cậu không thấy tớ với anh giống nhau à? - Hàn Mai Mai bất mãn vì thái độ vớ vẩn của San San, chả lẽ cô lại không đẹp gái sao? Ánh mắt kiểu gì vậy? Cô thật muốn cầm dép đánh cho San San vài cái a~
San San vẫn không tin tiếp tục hỏi:
- Anh hai của cậu là Dụ Nguyên ư?
- Chứ cậu nghĩ tớ là con của hàng xóm à? Tớ là Hàn Mai Mai, anh hai là Hàn Dụ Nguyên, con trai của Hàn Thị! - Hàn Mai Mai lúc này vô cùng bất mãn với thái độ của San San, cô rất muốn hỏi San San à, trong đầu cậu chứa những gì vậy????
Cô lúc này mới nhận ra.... Đúng là theo nguyên tác Dụ Nguyên có một người em thật... Cô cứ nghĩ Hàn Mai Mai là ở nhờ hay đại loại gì đó, nguyên tác không hề nói Hàn Mai Mai là em gái ruột của Dụ Nguyên...
- Hai người đang trò chuyện gì vui quá vậy?
Một giọng nói yêu nghiệt vang lên, Mai Mai ngẩn lên ánh mắt sáng như hai cái đèn pha còn San San đã biết là giọng nói của ai không ngẩng lên mặc kệ người đó.
Minh Dạ Nguyệt mỉm cười xoa nhẹ đầu Mai Mai ánh mắt ý cười ngập tràn nhìn San San:
- Cô em gái cưng của Dụ Thiếu đây mà? Và... Tích tiểu thư?
Anh kéo dài âm thanh cuối ra, lấy ghế ngồi cạnh cô tay chống cằm nhìn, San San bị nhìn liền cảm thấy nhột quay ra trợn mắt ý như muốn nói, Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái đẹp bao giờ à?
Minh Dạ Nguyệt và Mai Mai biết rõ hàm ý muốn cười đến trọng thương, anh dịu dàng ngắm cô thốt lên một câu nhẹ nhàng:
-Em thật xinh đẹp.
Mai Mai và San San cùng ngơ người nhìn Minh Dạ Nguyệt, Mai Mai thay đổi ánh mắt trong chốc lát... Tên này cũng định tranh thê với anh hai cô sao? Hay cô nhầm?
- Hả...? Cái này t... - Cô hơi ngơ người lúc đầu rồi đáp lại anh, đang nói liền bị một giọng thở hổn hển trong trẻo thánh thót cắt ngang, cô và Mai Mai cùng anh quay lại nhìn người thở hổn hển đó dáng vô cùng mảnh khảnh xinh đẹp, thấy người túa mồ hôi chọc người thương tiếc tất nhiên là Minh Đang Linh..
- Nguyệt ca... Linh Nhi tìm người mãi... Người có thể đi với Linh Nhi tới một nơi không...?
Mặt Minh Đang Linh đỏ nhẹ phiếm hồng, San San hai mắt lóe lên, cô nhớ ra rồi! Đây chínhlà cảnh H của nữ chủ Minh Đang Linh và nam chủ Minh Dạ Nguyệt, Minh Dạ Nguyệt có quá khứ không mấy tốt đẹp, Minh Đang Linh vì an ủi anh ta mà trang trí căn phòng cùng món quà tặng vô cùng vất vả, sau đó nam chủ cảm động liền đè nữ chủ ra ăn sạch sẽ a~
Cô... Có phải sắp được xem cảnh H rồi không đây a~ Phấn khích chết đi được... San San quắc mắt lên, Minh Dạ Nguyệt nhìn thấy San San có vẻ hứng thú liền mở miệng...
Nói một câu nói... Bầu không khí lại tiếp tục kì quặc đi mấy phần.... Chẳng thể bớt ngột ngạt thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...