Nữ Phụ Phản Công!! Nữ Chính Đừng Khinh Thường Ta!
Cô chính thức rời khỏi bệnh viện dù cho Hạ Hà cố giữ cô lại bệnh viện dưỡng thương, Lăng Hạo Thiên dù không trực tiếp giữ cô lại nhưng cũng chần chừ không làm thủ tục, đến lúc cô bị Mai Mai, Dụ Nguyên, Dạ Minh làm phiền liền nổi khùng lên đòi ra viện bằng được. Lúc này Lăng Hạo Thiên mới bất đắc dĩ làm thủ tục cho cô ra khỏi viện....
-Ai da... Chưa chi đã sắp đến sinh nhật nữ chủ rồi... Lại còn là tiệc hóa trang nữa....
Cô ngáp to cái, bà Hạ quay ra nhìn cô vẫn khỏe mạnh mỉm cười im lặng. Cô ngáp xong chợt nhớ ra... Không phải.... Minh Đang Linh chỉ là một công viên nhỏ sao lại trong Minh Thị, tuy Minh Thị không lớn mạnh nhưng cũng đủ nuôi con gái mình chứ? Sao lại đi làm ở tập đoàn ba cô?
Cô nhíu mày quay ra nhìn bà Hạ:
-Mẹ, Minh Đang Linh là con gái của Minh Thị vậy tại sao....
Bà Hạ như đoán được San San muốn hỏi gì khẽ vuốt má cô nói nhẹ nhàng:
- San Nhi, Đang Linh nói muốn ra ngoài tự kiếm việc bằng đôi tay mình lên bên Minh Thị muốn giúp đỡ, muốn trải nghiệm từ đầu đấy con gái...
Cô ồ lên một tiếng rồi không tiếp tục hỏi nữa, ngồi suy nghĩ một lúc vẫn thấy có gì đó kì cục khó hiểu nhưng sau đó bị cô ném vấn đề này sang 1 bên, cô còn phải suy nghĩ đến việc sao bắt nạt nữ chủ cho Hoắc Thiên Kình chiếm đóng đây...
Cô cứ vậy ngẩn ngơ cả buổi, bà Hạ thấy con ngồi ngẩn ngơ tưởng con vẫn còn đau liền vô cùng đau lòng... Biết vậy bà đã ko chiều con gái mà ép ở lại viện rồi...
San San biết bà Hạ nghĩ gì chắc liền phản bác... Cô ở lại bệnh viện nữa chắc có ngày não cô... Bùm... Xong phim...
.
.
- Linh Nhi! Nghe mẹ đi con, cũng sắp sinh nhật con rồi! Con còn làm bên Tích Thị làm gì chứ? Con chê chúng ta không nuôi được con hay sao?
Mẹ của Minh Đang Linh cau mày nói, bà thật sự thấy con gái chăm công nghìn việc liền không lỡ để con như vậy...
Minh Đang Linh thở dài nói:
- Mẹ! Con muốn thực tế chút con không muốn cứ tỏ ra bệnh công chúa giống Tích San San đâu mẹ!
Cô thở dài cái nữa... Từ lúc Tích San San tai nạn xong tính cách có chút khác thường, cướp hết nam nhân của cô, cô cố tình vào làm Tích Thị chịu tủi nhục để quyến rũ được Dạ Minh và Vân Thiên Vũ, nhưng mới thành công được Vân Thiên Vũ thì Tích San San liền phá đám chuyện tốt! Thật làm cô hao tâm mà!!!!
Minh Đang Linh cắn cắn móng tay suy nghĩ sao cho buổi tiệc hóa trang ngày mai... Bỗng chốc cô lóe lên một ý nghĩ rồi mỉm cười:
- mẹ, gọi cho người thiết kế, con muốn bộ váy thật đẹp mà trang nhã ngày mai, con muốn thật nổi bật vào ngày mai!
Mẹ cô dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu làm theo, Minh Đang Linh mỉm cười nắm chặt bàn tay..... Tích San San ngày mai tôi sẽ đòi lại hết tất cả nam nhân của tôi... Cô đừng hòng cướp được bất kì ai... Nhất là Dạ Minh!!!!!
.
.
San San lúc này chính là buồn chán muốn chết, cô chính là không tìm được chiếc váy nào phù hợp cho buổi hóa trang ngày mai, cô đứng trước tủ ngắm ngía rồi lắc đầu... Thân thể Tích San San này quá nhiều đồ hở hang... Toàn là váy xẻ cao hay trễ như sắp lộ hết vòng một vậy, khẩu vị của nguyên chủ cô chính là nuốt không trôi mà....
Dù cô vô cùng biến thái nhưng là một sát thủ phải biết hầu như tất cả mọi thứ, cô chính là biết gu thẩm mỹ của mình là gì và làm sao hợp với thân thể này... Cô bỗng nhớ ra... Ở thế giới này cô không có bạn thân... Như thế giới trước vậy... Dù gì hết tháng này cũng sẽ vào năm học cô sẽ cố kết bạn vậy...
Reng~
Cô nhìn di động liền bắt máy
San San mặt đen đầu chảy đầy hắc tuyến.... Cô nuốt không trôi cách nói chuyện này a~ Dù gì Mai Mai cũng bằng tuổi cô.
Cô vẫn không thể quen với cái kiểu nói chuyện này mắt giật giật rồi cúp máy đi xuống lầu... Cô hít thở sâu một cái đụng độ Dạ Minh
- Em đi đâu thế?
Dạ Minh nhìn cô, cô vẫn thấy hơi sợ ánh mắt quá giống người cũ này của anh liền khai thật một cách nhanh chóng:
- Tôi đi mua đồ cho buổi dự tiệc ngày mai.
Anh liền nhớ ra cô nàng Minh Đang Linh cứ bám riết lấy mình mời đi dự tiệc ngày mai liền gật đầu hài lòng với thái độ trả lời của San San đáp:
-Anh đưa em đi.
Cô vội khoát tay từ chối... Cô không muốn bên cạnh tên này quá lâu nó làm cô cảm thấy khí thế của cô đang bị đè ép, cô rất muốn một cước đá bay anh đi khỏi tầm mắt nhưng nhớ ra anh là nam chủ liền nhịn. Cô chạy vọt đi mặc cho Dạ Minh nhìn cô mỉm cười... Cô vẫn đáng yêu như vậy không thay đổi một chút nào... Vẫn là Doanh Nhi của anh...
.
.
Cô chạy ra khỏi nhà liền thở phào nhẹ nhõm vuốt ngực... May mà cô không bị tên đó bám theo không chắc cô sợ chết khiếp mất thôi....
Cô thong thả bước đi cái dáng vô cùng vô cùng không thục nữ... Ai đó đang đứng bên đường đợi cô liền ngơ người rồi cười đến trọng thương....
Cô chính là không biết a~ Cô biết chắc chắn sẽ đào cái hố không bao giờ chui lên nữa mất.... Cô đi thì người đó đi theo sau nhìn bóng lưng của cô mà mỉm cười ôn nhu vô cùng.... Mọi người đi qua nhìn một người vô cùng tuấn mã đi sau người con gái đi như bị thương làm lên một khung cảnh vô cùng kì cục.....
Cô chính là thần kinh thô chẳng nhận ra được bất cứ gì ngoài việc nghĩ đi nhanh đến khu mua sắm a~....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...